Ðể cho quý bà con đồng hương xa gần hiểu về sự thật " Trò Lường Gạt " của ca sĩ Quang Lê, xin trích bài viết của Trần Quốc Bảo đăng trong tuần báo Việt Tide phát hành ngày 3 và ngày 10 tháng 10 năm 2014.
Nhân dịp nghe tin anh Đoàn Thạch Hãn từ trần 2 tuần trước, nhớ lại chuyện cũ, tôi gửi email đến chị hỏi lý do nào một người không quen, không biết lại nắm rõ mọi chuyện của chị như vậy, Bạch Yến hứa khi rảnh rỗi sẽ viết về anh Đoàn Thạch Hãn và sự gặp gỡ ngộ nghĩnh kỳ lạ buổi đầu tiên.
Và khoảng 3 tuần sau ngày mất của nhà báo Đoàn Thạch Hãn, lá thư của ca sĩ Bạch Yến đã hồi âm trong tuần này: 
“Em Trần Quốc Bảo ơi,
 
 
 
 
 
 
    
     
 Chị tình cờ đi Saigon thâu thanh theo lời mời của một ca sĩ trẻ bên 
Canada, nhân dịp này chị được gặp quen anh Đoàn Thạch Hãn (ĐTH) tên thật
 là Đoàn Kế Tường. Từ năm 2012 anh chị được nhiều bạn chuyển bài viết 
của một văn sĩ viết rất rõ về chị. Chị vừa ngạc nhiên vừa thích thú và 
rất tò mò nên mỗi khi đi diễn bất cứ gặp nhà văn, nhà báo nào cũng hỏi 
tìm từ Pháp tới Mỹ. Rồi một hôm sắp hát cho "live show" của Ca sĩ Hiền 
Thục ở Việt Nam tới phỏng vấn lại quên vì đông ký giả quá lu bu không 
dám hỏi!
      Một hôm có một ký giả trẻ xin hẹn để phỏng
 vấn riêng vì hôm họp báo chưa phỏng vấn kịp. Không chút ngần ngại chị 
cho hẹn liền vì hôm sau đó chị không đi thâu. Người ký giả trẻ đó là Mai
 Quỳnh Nga (MQN). Hôm cô tới gặp chị đang đứng ngoài ngõ chờ, tuy nơi 
chị ở nằm trên đường lớn nhưng số nhà đổi tới lui sao không biết mà ai 
tới địa chỉ này đều bị đi lạc khoảng 15 tới 20 phút vì vậy muốn cho 
người tới đó không bị lạc, chị phải ra đường đứng. Đỡ quá, cô Mai Quỳnh 
Nga tới đúng chốc rủ chị đi với cô, cô hỏi chị dám đi "xe máy" (xe 
Honda/moto/scooter) không ? Chị chẳng suy nghĩ trả lời liền "dám chớ" 
(dù lo nhưng không thối lui) vì xe gắn máy bên Việt Nam chạy bạo tới đèn
 đỏ lòn sau xe hơi chạy tới tắp không ngừng. Rất nguy hiểm.
   
 Vừa leo lên xe chị tự nhiên hỏi: “Em có quen nhà văn hay nhà báo Đoàn 
Thạch Hãn không?”. Cô Mai Quỳnh 
Ngatrả lời gọn “dạ biết”. Mình chỉ hỏi bâng quơ 
thôi thì không ngờ cô Mai Quỳnh 
Nga biết, rất ngạc nhiên vì cô Mai Quỳnh 
Nga rất trẻ.  
Sau phỏng vấn hai chị em chia tay vui vẻ bình thường nhưng không ngờ 
sáng hôm sau cô Mai Quỳnh 
Nga gọi cho số đt của anh Đoàn Thạch Hãn (ĐTH) chị 
mừng quá gọi liền để xin được gặp người viết về chị quá cặn kẽ thật hay 
mà chị chưa hề quen.
- A lô, xin lỗi anh có phải anh Đoàn Thạch Hãn không?
  
 Đầu dây bên kia trả lời với giọng hơi rụt rè chị liền tự giới thiệu: 
“Tôi là ca sĩ Bạch Yến...” Anh Đoàn Thạch Hãn vui lên liền xin phép cho anh kể vì
 sao anh biết về chị (Bạch Yến) rõ như vậy. Năm anh lên 18 đã nghe chị 
hát bài Đêm Đông rất lạ không giống ai và cũng không ai giống cách hát 
của chị. Anh rất thích và còn văng vẳng tiếng hát của chị mỗi lần nghe 
bất cứ ai hát Đêm Đông. Anh rất lịch sự xin phép chị cho anh nói vài 
lời... Chị vui vẻ để anh tự nhiên mà điện thoại hết bin 
(battery/batterie) hồi nào không hay! Cũng may lúc anh Đoàn Thạch Hãn vừa trả 
lời điện thoại chị đã ngỏ ý mời anh hôm nào cho phép chị mời tách cà 
phê. Chị chưa quen nên không dám sổ sàng mời mộc huyên thiêng. Anh lễ 
phép nhận lời.
    Lát sau chị gắn điện một hồi điện 
thoại reo trở lại thì được anh Đoàn Thạch Hãn gọi lại kể tiếp; .... Nghe anh kể chị
 rất cảm động nhứt là khi anh nói: “tôi có ý định tới cuối đời "chưa làm
 được những điều tôi mơ ước" anh nghĩ khi anh về hưu sẽ trở về quê anh ở
 Quảng Trị để khi lìa trần anh chỉ muốn được chôn cạnh mộ cha mẹ anh vì 
một đời tuổi trẻ thì đi lính xa vợ xa con mà bây giờ vợ con cũng di tản 
gần bốn mươi năm rồi, nhứt là vợ con anh sống bên Mỹ đầy đủ tiện 
nghi..., trong khi anh bị đi tù 14 năm trời ra tù vợ con đều đi xa qua 
sống bên Mỹ tốt quá rồi, nếu ở lại Việt Nam sống với anh chỉ thêm khổ! 
Vợ anh đã lấy chồng con anh vì xa anh lâu quá trở thành xa lạ. Anh ở lại
 dù tương lai không sáng lạng nhưng thà vậy còn hơn. Anh may mắn được 
trời cho chút khiếu viết văn cũng tạm vui. Anh nói đỡ : tôi có đông bạn 
yêu mến tôi, tôi rất vui.Tuổi trẻ của anh chỉ có bạn thân nhứt là những 
cuốn băng nhạc cassette cạnh anh hằng đêm ngoài chiến trường. Lẽ thường 
các anh chiến sĩ xa nhà trẻ thì trông thư tình. Lớn tuổi hơn thì nhắn 
gởi những thức ăn nọ kia hoặc xin gởi cho thuốc lá... Còn anh Đoàn Thạch Hãn chỉ 
xin băng nhạc thôi nhờ vậy anh thuộc rất nhiều bài và nhứt là những bài 
của anh Lam Phương anh thuộc làu.
    Hôm sau lúc chị vừa
 thâu xong còn sớm ( khoảng gần 6 giờ chiều) được rảnh, chị liền gọi anh
 Đoàn Thạch Hãn mạo muội mời anh đi dùng cơm tối gần chỗ chị ở cho khi 
về đên có hơi khuya chị sẽ gọi người nhà tới chở về cũng tiện. Vì chị 
gọi bất ngờ anh không chuẩn bị nên xin gặp thẳng ở nhà hàng. Chị dặn anh
 cứ từ từ đến gặp chị. Chị tới tiệm cơm chờ đúng một tiếng không thấy 
ai, chờ thêm tiệm sắp đóng phía chị đang ngồi tức phía bên ngoài có nước
 chung quanh có cá vàng lội tung tăng óng ánh trông rất vui mắt.  Tiệm 
bắt đầu thưa khách và người làm cũng bắt đầu vô bên trong. Chị nghĩ anh Đoàn Thạch Hãn chắc bị có gì thay đổi giờ chót nên đã hơn một tiếng mà vẫn không
 tăm hơi... Chị kiên nhẫn chờ thêm trời ơi bỗng thấy có người ôm bó bông
 Hồng bước vội vã về phía chị ngồi cười tươi vồn vã xin lỗi vì anh ở tận
 Quận 2 ra đay hơi xa... Anh không nói từ nhà anh vội chạy ngược ra Bến 
Thành để mua tặng chị bó hoa Hồng thật đẹp.  Cái đẹp hơn nữa là tấm 
lòng. Anh ấy thật lịch lãm dễ thương quá. Chị nghĩ sự gặp gỡ anh Đoàn Thạch Hãn 
là định mệnh phải đúng ngày giờ có duyên mới gặp được anh ấy. Anh có 
tiền sống hằng ngày nhờ nghề viết kịch bản. Cùng lúc đó chị gặp lại 
Quang Lê tại Saigon đang có ý định thực hiện phim về cuộc đời anh Lam 
Phương và cần gấp người viết thành "truyện" về cuộc đời anh Lam Phương 
... Chị giới thiệu Quang Lê cho anh Đoàn Thạch Hãn hai bên gặp nhau tính toán xong 
xuôi hôm sau gặp lại anh Đoàn Thạch Hãn đưa đề cương 10 trang cho Quang Lê hớn hở lấy 
hứa gởi tiền trả nhưng ... Chị cũng đã quay cho Quang Lê rồi cũng hứa trả nhưng...”
Em Trần Quốc Bảo thân mến,   
    
 Anh Đoàn Thạch Hãn bị tiểu đường rất nặng mà không cho chị biết. Hôm 
chị gặp anh lần đâu tiên chị thấy anh lui cui với cái điện thoại di động
 gọi ca sĩ Hồng Vân rồi gọi ca sĩ Lan Ngọc vì chị hỏi thăm hai người này
 ngay lúc vửa gặp anh. Không ngờ nơi chị dùng cơm tối hôm đó lại có 
phòng trà của ca sĩ Lan Ngọc.  Sẵn có mặt tại đó chị nán lại thêm chút 
để xuống phòng trà được nghe hai cô đó và các ca sĩ "trẻ" hát. Sau buổi 
gặp gỡ anh Đoàn Thạch Hãn lần đó anh xin phép được thỉnh thoảng gọi thăm chị.
  
 Anh chỉ kể nhiều về những người cùng chung tù với anh như Duyên Anh, 
bác sĩ Nguyễn Đan Quế là ông xã chị Tâm Vấn ca sĩ ...  Anh Duyên Anh 
được thả ra sớm rồi được đoàn tụ gia đình bên vợ đi Pháp sống. Nhiều 
người khác được thả ra vẫn còn ở lại Việt Nam như anh ấy phải sống vất 
vưởng như nhiều anh em sau khi đi tù ra. Anh nói: “Chuyện đó chắc chị 
được nghe nhiều rồi tôi không cần kể ? Rồi anh chỉ thở dài nhè nhẹ”. Chị
 đổi đề tài cho không khí đỡ nặng, liền nói: “Thưa anh tôi sẽ hát tại 
phòng trà WE vào thứ Sáu 28 tháng 2 (2014) nếu anh có rảnh tôi xin phép 
mời anh đến nghe. Anh nhận lời mời không chút do dự. Đó là lần đầu tiên 
anh Đoàn Thạch Hãn thật sự được nghe chị hát bằng xương bằng thịt, một "live 
show". Sau buổi diễn anh nói: “Được nghe chị hát rất vui, mà chị còn hát
 hay hơn tôi tưởng tượng là điều tôi rất mừng. Vì bây giờ đã trên năm 
mươi năm rồi từ ngày tôi nghe chị hát đầu tiên mà không ngờ gặp được chị
 còn hát khoẻ. Hôm 28/2 anh Đoàn Thạch Hãn lại tặng chị một lẵng hoa thật đẹp chị
 rất thích nhưng rất thương người văn sĩ tài ba bất hạnh phải sống trong
 hoàn cảnh chật vật thiếu tình yêu, tình gia đình, thiếu sức khoẻ, thiếu
 vật chất... Nhưng anh chưa hề một lần hé môi trách đời hay trách ai. 
Anh có quan niệm rất can đảm chấp nhận những thiếu thốn, những bất công 
mà anh đã và đang sống. Anh không hận thù không than vãn về bất cứ gì.
    
 Một hôm chị được ca sĩ Cẩm Vân kể nhân một buổi cơm thân mật do cô Cẩm 
Vân đãi. Cô trách khéo Đoàn Thạch Hãn đã có lần vừa cưới một thiếu nữ vừa đẹp vừa
 yêu quý anh nhưng tại sao chỉ một ngày thôi mà đã chia tay ? Anh không 
trả lời chỉ cười nhẹ. Khi anh và chị gặp riêng thì anh tự kể lý do vì 
sao anh chia tay người phụ nữ đó sớm tới vậy? Anh nói: “hai người muốn 
sống chung thì ít nhứt anh phải có điều kiện trước tiên là vật chất tuy 
đôi bên đã rõ hoàn cảnh nhau trước rồi mới đi tới hôn nhân. Nhưng khi 
đưa cô dâu về nhà anh thấy mình thiếu thốn quá, cô dâu mới, đẹp trẻ mà 
lủi thủi sống trong căn gác trọ nhỏ bé cực khổ khó khăn với anh, anh 
thấy thương tội nghiệp quá nên không dám giữ thiếu phụ đó. Anh thấy 
tương lai của hôn nhân là một ích kỷ, chỉ được phần anh vì người ta yêu 
"Văn và Thơ" của anh mà phải chịu đựng cảnh sống chật vật này mãi rồi sẽ
 có ngày đổ vỡ. Hôm đó chị mới thật sự khám phá anh Đoàn Thạch Hãn vừa rất chật 
vật vừa đang có bịnh tiểu đường rất nặng, bịnh gan... Mà không than thở 
chán đời, quá can đảm ! Lúc nào cũng bình thản cười nhẹ.  Anh Đoàn Thạch Hãn 
chưa lần nào để chị trả một lần dù chỉ một tách trà hay cà phê. Thật là 
một con người lịch lãm.
   Em Trần Quốc Bảo ơi,
   Chị
 không đánh bóng thổi phồng về người bạn chị vừa mới gặp mới quen vỏn 
vẹn trong vài tuần mà thật sự chị có cảm tưởng như quen anh từ lâu lắm 
rồi. Vì mỗi lần chị nhắc tới ai hay một toà nhà hay một bản nhạc cổ xưa,
 anh đều có quan niệm rất "trung lập" (neutral) không méo mó không thiên
 vị. Anh giải thích phân tách một cách rành mạch lưu loát những tìm hiểu
 thắc mắc của chị về quê hương yêu dấu mà chị đã rời xa từ năm 1961. Chị
 ngạc nhiên nhứt là anh phân tách về nhạc của anh Lam Phương một cách 
rất sâu sắc với đầy quý mến. Anh Đoàn Thạch Hãn nói: “Thưa chị, tôi xin phép nói
 về cảm nghĩ của tôi về nhạc anh Lam Phương (LP); Anh Lam Phương là người miền 
Nam lời ca của anh rất chân tình mộc mạc không chải chuốt bóng bẩy như 
văn anh miền Bắc hay thâm sâu như anh miền Trung. Anh Lam Phương viết lời đúng 
theo tình cảm của con tim anh ấy. Anh "Nam Kỳ" dễ thương là ở điểm đó 
chị B.Y. à.
Tôi nhớ câu trong bài Thu Sầu: "Trên cao bao vì sao sáng. Rừng vắng có bao lá vàng là bấy nhiêu sầu..."
Bài
 Chờ Người: "Cầu xin cho Mây về vui với Gió. Dù có bao nhiêu đắng cay, 
muôn đời anh vẫn chờ em". Người đàn ông mà chờ ! Chuyện đó mới hiếm và 
nói lên nỗi nhớ thiết tha.
Bài Duyên Kiếp ngộ nghĩnh đượm màu quê hương rất dễ thương.
Chị
 nghe anh say sưa nói về nhạc của anh Lam Phương mà ngẩn cả người. Liền nói: 
“Thưa anh, từ trước tới giờ tôi không hề biết về nhạc anh Lam Phương hay và nổi 
tiếng cỡ nào,  không phải tôi chê nhạc anh ấy... Sến hay bình dân như 
nhiều người nghĩ. Không phải vậy đâu, vì sau khi anh Lam Phương đi lấy vợ, tôi 
không gặp lại rồi bận rộn hát nhạc ngoại quốc rồi ra đi sống xứ người...
 Nên hoàn toàn không biết hoạt động sáng tác của anh Lam Phương ra sao!
     Lúc đang nói với anh Đoàn Thạch Hãn xong chị đang có bài Duyên Kiếp vừa 
thâu mở ra cho anh Đoàn Thạch Hãn nghe. Lần này tới phiên anh Đoàn Thạch Hãn ngẩn người 
có lẽ vì anh không ngờ chị hát không bay mùi Bơ (vì chị chuyên hát tiếng
 ngoại quốc) mà cũng không Sến? 
Anh Đoàn Thạch Hãn buộc miệng hỏi: “Anh Lam Phương có biết chị sẽ hát bài của anh không?”
-“Dạ chỉ biết tôi sẽ hát vài bài với một ca sĩ trẻ từ Canada qua thâu với tôi thôi”.
 - Anh Lam Phương nghĩ sao? 
-
 Anh Lam Phương ừ à dửng dưng và có lẽ nghi tài tôi hát bài của anh không chuẩn?
 Thưa anh điều đó là lẽ tất nhiên vì tôi hát tiếng Việt không giỏi như 
những ca sĩ Việt khác? Nhứt là tôi sống xa quê hương trên năm mươi năm.
  
 Anh Đoàn Thạch Hãn buộc miệng nói an ủi chị: “Chị Bạch Yến ơi chị còn nói tiếng
 Việt rất chuẩn, tôi nghĩ chị nên thâu cả CD  toàn bài của anh Lam Phương dành 
cho khán thính giả ngạc nhiên chị rất Việt Nam ở ngoài đời cũng như trên
 sân khấu chị vẫn còn cả tâm hồn rất Việt. Tôi vui mừng được quen và hàn
 huyên tâm sự chia sẻ vui buồn cùng chị...
    Một hôm 
chị vừa ở phòng thâu về bỗng điện thoại reo bên kia đầu dây giọng quen 
quen: “Dạ cô Bạch Yến, con là ca sĩ Quang Lê (QL) đây, cô ơi, cô có rảnh
 không con có chuyện này hay lắm, con muốn gặp để ngỏ cùng cô. Hơi do dự
 nhưng vì ngày thâu vừa xong nên rảnh nhận lời cho Quang Lê tới gặp. Quang Lê trông 
phương phi đạo mạo như một anh xì thẩu "Chợ Lớn" chị xuýt nhìn không ra 
vì lúc này béo phì khác hẳn người ca sĩ trẻ mà chị gặp vài năm trước. 
Vừa gặp chị, Quang Lê liền kể líu lo là đang có dự án quay một cuốn phim về 
cuộc đời của chú Lam Phương mà trong cuốn phim này không thể thiếu cô 
Bạch Yến.... Và xin ngay cái hẹn để quay cô trong lúc cô đang có mặt ở 
Việt Nam...
 
 
    Khi lên taxi Quang Lê hẹn liền ngày thâu hình 
24 tháng 03 năm 2014. Quang Lê cần quay trong một căn nhà khang trang chị liền
 hỏi bạn chị cũng làm bữa tiệc tiễn chị đúng vào ngày 24/03/2014. Lo 
được cái nhà xong, Quang Lê cần người viết kịch bản cũng nhờ chị giới thiệu. 
Chị liền giới thiệu anh Đoàn Thạch Hãn vì kịch bản là nghề của anh và nhứt là 
anh biết rõ về anh Lam Phương thì không ai đúng hơn. Chị gọi giới thiệu Quang Lê cho anh Đoàn Thạch Hãn đôi bên hẹn cùng gặp nhau tại nhà bạn chị.
  
 Sáng ngày 24/03 anh Đoàn Thạch Hãn mang tới một tập đề cương đưa Quang Lê mừng rỡ lấy
 liền. Sau bữa tiệc hôm đó ê kíp quay phim thâu hình Quang Lê phỏng vấn chị. 
Chiều 24/3/2014 chị linh tánh đưa phong bì cho Anh Đoàn Thạch Hãn $250 USD chị 
nói dối anh đó là tiền Quang Lê ứng trước.  Hôm sau chị gọi Quang Lê để thanh toán 
chi phí chị và anh Đoàn Thạch Hãn thì Quang Lê cho biết đang ở Huế hứa sẽ có người tới
 trả tiền cho chị và anh Đoàn Thạch Hãn. Chiều 25/03 có người gọi hẹn sẽ tới 
khoảng 6, 7 giờ chiều. Anh Đoàn Thạch Hãn và chị chờ gần cả đêm tới 2 giờ sáng 
hôm sau 26/03  chẳng thấy ai tới mà vài giờ sau đó (ngày 26/3) chị phải 
đi phi trường để bay về Paris. Sau khi anh Đoàn Thạch Hãn và chị chờ cả đêm và 
mấy ngày sau khi chị đã rời Saigon vẫn không người nào tới thanh toán 
như đã hứa. Riêng chị thì muốn giúp anh có chút tiền để anh chữa bịnh mà
 không làm cách nào để anh nhận thì đây là lý do chính đáng nhứt nên anh
 vui vẻ nhận. Nhưng sau khi chị rời Saigon vẫn chưa ai tới thanh toán.  
Anh Đoàn Thạch Hãn khám phá ra tiền đó là của chị, anh đã trao lại số tiền $250 
(5 triệu VNĐ) này cho người nhà chị tuy anh rất cần tiền chữa chạy thuốc
 men nhưng thà chết chớ không làm chuyện tồi bại nhơ danh con người lịch
 lãm của anh. Khi anh giao lại tiền cho người nhà chị, anh nói dối là đã
 nhận tiền rồi.
    Chị rất hối tiếc và xấu hổ đã giới 
thiệu Quang Lê cho anh Đoàn Thạch Hãn trong hoàn cảnh thiếu thốn tận cùng này. 
Đang viết lại những dòng chữ này mà lòng chị se thắt thương cho người 
bạn bất hạnh trước khi lìa trần còn bị lừa gạt. Chị rất bất mãn Quang Lê đã 
nhẫn tâm gạt gẫm anh Đoàn Thạch Hãn. Em ơi, lòng chị chân thật nên tưởng lòng 
người cũng chân thật ngay thẳng như chị! Bây giờ anh Đoàn Thạch Hãn đã lìa trần.
 Tuy vậy chị đã sắp xếp việc bảo vệ đề cương mà anh Đoàn Thạch Hãn đã trao Quang Lê và
 hình ảnh của chị đã quay hôm 24/03/2014 không ai có thể sử dụng nếu 
không thanh toán mọi việc sòng phẳng như đã hứa.
Chị Bạch Yến.
 Ngày 08 tháng 10 năm 2014. 
 



Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar