Có nghe không rừng thu hấp hối
Chiều nay rơi lác đác lá vàng
Nửa
đời còn đi trong tăm tối
Giửa
xứ người một cỏi mênh mang
Mảnh
tình buồn gởi cố nhân xa
Ôm trong tay da vàng máu đỏ
Bao nhiêu năm làm người câm nín.
Nay chợt thèm gọi tiếng Việt Nam !
Việt Nam ơi ! ta gọi tên người !
Như lời tình từ thuở đôi mươi
Như nắng vàng nâng niu hoa cúc
Như dây trầu quyến luyến thân cau.
Quê hương ơi ! sao mải đi tìm
Những con đường rụng lá me non
Mùi dạ hương vấn vương trong gió
Trăng lụa đào thả tóc nghiêng nghiêng
Cây đa già rũ bến sông xưa
Thương con đò ra đi năm củ
Đời bể dâu bao năm chưa đủ
Hồng
nhan buồn một bóng sương tan.
Lá thời gian rơi nhịp thời gian
Ta chới với ngàn xưa ảo ảnh
Chừ ngụp lặn bể sầu dĩ vãng
Còn không người … mái tóc dạ hương ?
Dĩ An
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar