Liên Hiệp Quốc hiện nay chưa có thống kê về những phát ngôn đần độn của các quan chức lãnh đạo trên thế giới, nhưng nếu có thì nước CHXHCNVN sẽ tự hào đứng nhất thay vì gần chót như các thống kê về nhân quyền hay tự do ngôn luận.
Có hai nguyên nhân khách quan khiến bọn lãnh đạo cũng như cán bộ đảng các cấp CSVN hay phát ngôn một cách đần độn.
Nguyên nhân thứ nhất: Họ đần độn thật, nhưng vì do tuyên truyền và bị thói quen
 tự đề cao lừa bịp, họ tưởng thật họ là thành phần ưu tú trong xã hội nên 
hay nói năng để răn giảng người khác, nhưng lại không hiểu mình nói gì. Thế nhưng tại sao họ lại được chọn làm cán bộ lãnh đạo ? 
Nguyên nhân thứ hai: Họ không ngu chút 
nào nhưng họ làm như thế để được thăng quan tiến chức. Và cách chứng tỏ 
hay nhất và có “điểm” nhất, là làm cho mọi người cùng biết họ đần độn 
qua những phát ngôn của họ. Đây là loại đần độn gian xảo.
Cả hai nguyên nhân cùng nói lên, hoặc họ 
rất ngu, hoặc họ rất gian xảo, chỉ để đi đến một mục đích cuối cùng là 
thể hiện sự đần độn để làm vừa lòng đảng và từ đó được thăng quan tiến 
chức.
Hai nguyên nhân này xuất phát từ thời khởi điểm của đảng CSVN. Đa số các lãnh đạo thế hệ ban
 đầu của đảng, như Hồ Chí Minh, Phạm Văn Đồng, Đỗ Mười, Lê Duẩn, v.v…. 
đều xuất thân bần cố nông, thất học hoặc có trình độ học vấn rất thấp. 
Họ lại được trang bị lý luận Mác-Lê “chuyên chính vô sản” để “đấu tranh 
giai cấp” kết hợp với tư tưởng Mao “chính quyền sinh ra từ nòng súng”. 
Kết quả là thành phần trí thức trong đảng đều bị tiêu diệt, hoặc èo uột,
 nhưng phải công bằng mà nói, ngày nay “tư duy” của đảng có thay đổi 
chút ít.
Người Việt ta có câu “Thà làm đầy tớ 
thằng khôn hơn làm thầy thằng dại”, nhưng khi làm “thầy”, đảng cho phép 
đảng chỉ “làm thầy thằng dại” chứ không bao giờ chịu “làm đầy tớ thằng 
khôn”. Khôn khó trị.
Kết quả, hết thế hệ lãnh đạo này tới thế 
hệ lãnh đạo khác, chỉ có “thằng dại” theo thầy nên được “cơ cấu” nâng 
lên làm “thầy”, còn “thằng khôn” không bao giờ có “đầy tớ” mà chỉ đi làm
 đầy tớ. Và cứ thế, cứ thế. đần độn nối tiếp đần độn, càng về sau, càng 
đần độn hơn trước. Không đần độn, không cơ cấu.
Phát ngôn “đần độn thật” thì có nhiều, nhưng “đần độn gian xảo” có thể dẫn chứng như sau.
Hồ Chí Minh có hai câu nổi tiếng, chính 
hai câu này mà hết thế hệ này đến thế hệ khác, máu người VN chảy suốt từ
 Nam ra Bắc, từ Bắc vào Nam và tới giờ dân vẫn đói khổ (đời bình an biết
 bao nếu không có CS!).
Hai câu mà tới giờ này nhiều người vẫn 
hít hà khen hay và tôn thờ. Đó là câu “Độc lập mà dân không được hưởng 
hạnh phúc, tự do thì độc lập cũng không có nghĩa lý gì” và câu “Không có
 gì quý hơn độc lập tự do”.
Không biết có ai nhận ra sự mâu thuẫn 
trong hai câu trên không, đã nói “Không có gì quý hơn độc lập tự do” mà 
“dân không được hưởng hạnh phúc, tự do thì độc lập cũng không có nghĩa 
lý gì”, vậy thì cái gì quý hơn cái gì ?
Dù mâu thuẫn, nhưng đây là hai câu mà Hồ 
Chí Minh và đảng CSVN dùng để “xoá đói giảm nghèo” dân về tư tưởng, tức là
 gian xảo, lừa bịp, không có thật, nhằm mục đích mị dân.
Tại sao Hồ Chí Minh phải “đần độn gian xảo” như vậy ? Vì quan thầy Stalin và Mao.
Trong thời cái gọi là đuổi Mỹ, hai câu trên được 
đảng tuyên truyền ra rã. Đảng xúi dân xã thân đánh Mỹ (cho đảng) bằng 
cách mị dân sẽ được hưởng hạnh phúc, tự do khi có độc lập, vì độc lập là
 quý nhất.
Sang thời kỳ rước Mỹ, câu thứ nhất không 
còn giá trị vì không có thật nên mất tác dụng tuyên truyền, nhưng câu 
thứ hai vẫn tiếp tục được tung hô khắp nơi, nhưng đảng gian xảo không 
cho biết ai mới là người hưởng độc lập, tự do, hạnh phúc. 
Độc lập, tự 
do, hạnh phúc cho dân thực chất chỉ là những cái bánh vẽ của đảng.
Người dân Việt Nam ta sôi máu vì những phát ngôn đần độn
 của bọn quan chức lãnh đạo đảng nhưng quan thầy Tàu Cộng vỗ tay khen “nị hảo a”.
 Và như thế, chủ quan cũng như khách quan, sẽ còn những phát ngôn đần 
độn nữa từ các quan chức CSVN.
Phạm Khánh Chương.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar