Từ hôm 24 tháng 9 năm 2012 vừa qua, đảng viên cao cấp,
trung tá công an Vũ Văn Hiển, từ công an phường 6 quận 3 thành phố Hồ Chí Minh
đã thay mặt đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam long trọng tuyên bố rằng TỰ DO LÀ
CÁI CON CẶC, chúng tôi thường ăn không ngon, ngủ không yên vì mỗi khi chìm vào
giấc ngủ, tôi lại bị ác mộng, về những thay đổi quá lớn lao không chỉ trong đời
sống xã hội Việt Nam, mà trên cả phạm vi toàn cầu. Xin phép được tường trình đến
lãnh đạo đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam về những cơn ác mộng của tôi, theo
kiểu “vừa đi đường, vừa kể chuyện, theo cung cách của Trần Dân Tiên để các cấp
lãnh đạo đảng, nhà nước và chính phủ dễ tiếp
thu:
Đầu tiên, tôi vào thăm lăng của Hồ Chủ Tịch, thật ngỡ
ngàng, vì khẩu hiệu lớn cả bên ngoài lặng, cả trên đầu linh cữu của Hồ Chủ Tịch
đều đã được chỉnh trang lại thật nghiêm túc rằng: KHÔNG CÓ GÌ QUÝ HƠN ĐỘC
LẬP CON CẶC. Không tin vào mắt mình, tôi vội lật cuốn Nhật Ký Trong Tù
của Người mà tôi đang mang theo bên mình ra, đối chiếu lại bài thơ Bị Hạn Chế,
thì câu thơ đầu tiên cũng đã biến
thành:
“Đau khổ chi bằng mất CON
CẶC
Đến buồn đi ỉa cũng không
cho…”
Phủ phàng tựa như một giấc chiêm bao, tôi quyết định
ra phố, đến tất cả các cơ quan hành chánh công quyền của đảng và nhà nước cũng
như các học viện, các trường đại học, trung học và tiểu học để kiểm chứng lại sự
thể xem sao. Vừa ra đến cửa lăng, ngoảnh lại nhìn vào cửa chính, hỡi ôi dòng chữ
“Vào Cửa Tự Do” vốn từng đập vào mắt tất cả quan khách đến viếng lăng hàng ngày,
bỗng chốc cũng đã biến thành dòng chữ VÀO CỬA CON
CẶC.
Vẫn chưa thể nào tin vào mắt mình, tôi lao đến Tòa Nhà Quốc Hội, đối diện lăng,
nơi chính phủ đang họp phiên thường kỳ tháng 9, để xem thực hư thế nào. Bước vào
cửa, đúng lúc lể khai mạc phiên họp vừa bắt đầu, sau bản quốc thiều, đồng chí
Thủ Tướng Ba Dũng dõng dạc hô lớn, “Một phút mặc niệm dể tưởng nhớ các
chiến sỹ cách mạng, các anh hùng liệt sỹ đã hy sinh vì lý tưởng XHCN và lý tưởng
ĐỘC LẬP CON CẶC CỦA BÁC HỒ VĨ ĐẠI, phút mặc niệm bắt đầu…”. Tôi choáng
váng đầu óc, không còn nghi ngờ gì nữa, tôi đã mục kích, đã mắt thấy tai nghe…
Nhưng quả tình là tôi không thể nào hiểu được tại sao lại như thế, sao lại như
thế này mà không là như thế kia…
Rời đường Hùng Vương, tôi quyết định đến Trụ Sở Tòa Án Nhân Dân Tối Cao tại số
Số 48 Lý Thường Kiệt định gặp vị
chánh án Tòa Án Tối Cao Trương Hòa Bình để hỏi xem mọi sự thế nào, nhưng chúng
tôi không thể nào vào bên trong tòa án được, bởi bên trong sân tòa, đến cổng tòa
dễ có đến hàng chục ngàn chị em phụ nữ đang chén lấn nhau để vào bên trong tòa
án, và đoàn phụ nữ cả già lẫn trẻ còn xếp hàng dài đến tận ga Hàng Cỏ. Nghĩ rằng
các chị em phụ nữ trong cả nước đang tập trung đến tòa án nhân dân tối cao để
biểu tình hay khiếu kiện điều gì đó, bởi giữa cái se lạnh của trời Hà Nội vào
thu, nhưng chị em ai cũng mồ hôi nhễ nhại, ai ai cũng mặt đỏ gay, và trông đằng
đằng sát khí và trên tay ai cũng cầm một tờ giấy cùng khổ A4, có tờ được ép
plastic cẩn thận, có tờ để trần, có tờ giấy còn mới trắng, có tờ đã úa vàng theo
màu thời gian, nhưng điểm giống nhau là tờ nào cũng có chữ ký mực xanh và triện
đỏ. Hỏi ra mới biết đây là những nữ cựu tù hình sự và chính trị, họ đến Tòa Án
Nhân Dân Tối Cao để đổi lại giấy ra tù, vì họ phát hiện giấy ra tù của họ có
những sai sót nghiêm trọng. Mượn một tờ giấy của một chị cựu tù đang đứng bên
cạnh, tôi sảng sốt khi đọc được rằng:
Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt
Nam
Độc Lập, CON CẶC, Hạnh
Phúc
QUYẾT ĐỊNH TRẢ CON CẶC CHO PHẠM NHÂN ĐÃ CHẤP HÀNH XONG
ÁN PHẠT TÙ….
Thảo nào mà hàng chục ngàn nữ cựu tù phải tập trung về
đây để đính chính lại, bởi họ là nữ, nên khi can án, đảng và nhà nước chắc đã
tịch biên của họ cái KIA chứ đâu phải CÁI NÀY mà nay đảng và nhà nước lại quyết
định trả lại CÁI NÀY cho họ… Các chị em cựu tù nghĩ rằng các cấp lãnh đạo của
đảng và nhà nước vì quá bận việc nước việc dân mà nhầm lẫn tai hại đến thế
chăng?
Ngao ngán với tất cả những điều mắt thấy, tai nghe,
tay rờ ở thủ đô ngàn năm văn vật, tôi đến ga Hàng Cỏ đón chuyến tàu xuôi nam.
Thời gian rảnh rỗi trên con tàu, tôi lấy chiếc Ipad ra, để kiểm chứng lại ngôn
từ từ trên V-dict và càng hoảng hốt hơn khi tôi gõ vào từ “freedom” thì ngay lập
tức phần Tiếng Việt được hiển thị tương đương là CON CẶC, tôi gõ tiếp liberté
thì phần Tiếng Việt tương đương vẫn là CON CẶC, tôi lại gõ tiếp自由thì phần
Tiếng Việt tương đương vẫn là CON CẶC, … Thật chạnh lòng khi thấy chữ nghĩa của
Thánh Hiền bổng chốc trở nên dung tục, thô tục trong kho tàng ngôn ngữ Việt Nam,
chúng tôi thử tìm đọc một số sử liệu và thấy nực cười khi đọc được rằng, năm
1924, tại Moscow, sự kiện Nguyễn Ái Quốc gặp Luận cương của Lê-nin có thể coi là
một dấu ấn, một mốc quan trọng trong cuộc đời hoạt động cách mạng của Chủ tịch
Hồ Chí Minh. Chính vì vậy, trong bài “Con đường dẫn tôi đến chủ nghĩa Lê-nin”
viết năm 1960 nhân dịp kỷ niệm 90 năm ngày sinh Lê-nin, Người đã thổ lộ:
“Luận cương của Lê-nin làm cho tôi rất cảm động, phấn khởi, sáng tỏ, tin
tưởng biết bao! Tôi vui mừng đến phát khóc lên. Ngồi một mình trong buồng mà tôi
nói to lên, như đang nói trước quần chúng đông đảo: “Hỡi đồng bào bị đọa đày đau
khổ! CON CẶC là đây, cơm áo là
đây!”.
Và nực cười hơn nữa khi tôi click vào vùng sách hiếm,
và mở ra một cuốn Việt Ngữ Tân Thư do nhà xuất bản Sống Mới phát hành năm 1960,
tôi không thể nhịn dược cười khi đọc đến một bài thuộc lòng trong đó, về Thành
Phố Sài Gòn:
“Sài gòn có Bến Chương
Dương
Có Dinh Độc Lập, có đường CON
CẶC
Có Chợ Quán có Cầu
Kho…..”
Và tôi không đủ can đảm để đọc tiếp một điều gì nữa
sau khi vô tình click vào bài How
Vietnam stifles press freedom, và đọc được rằng, vẫn tiếp tục duy trì
nền chuyên chính vô sản, đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam tiếp tục
tăng cường bóp nghẹt tất cả các CON CẶC của toàn dân Việt Nam, đặc
biệt là CON CẶC báo chí…
Nguyễn
Thu Trâm.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar