lørdag 19. mars 2011

Dấu Hiệu Của Một Sự Sụp Ðổ Rất Gần



Dấu Hiệu Của Một Sự Sụp Ðổ Rất Gần.

Nếu theo dõi thì chúng ta sẽ thấy các sự kiện dưới đây sẽ báo hiệu cho sự sụp đổ của bọn Việt Gian Cộng sản trong ngày rất gần đây thôi.

1) Chính phủ liên bang Hoa Kỳ vừa ra thông báo truy lùng các tên tội phạm về di trú (chúng ta phải hiểu là Trung Cộng và Việt Nam Cộng sản là nhiều nhất).

2) Văn phòng Sở Di Trú Hoa Kỳ đóng cửa vĩnh viễn vào ngày 31 tháng 3 năm 2011.

3) Thụy Điển đã đóng cửa Tòa Đại Sứ của họ ở Việt Nam.

4) Anh Quốc đã chấm dứt chương trình viện trợ cho Việt Nam .

5) Hiện nay người dân Việt Nam rút tiền khỏi ngân hàng của nhà nước để mua vàng và đô la dự trữ, vì có tin đồn là chế độ Việt Gian Cộng sản sẽ xụp đổ trong nay mai (bọn Việt Gian Cộng sản đang ra lệnh cấm, nhưng đã muộn).

6) Giá cả nhu yếu phẩm ở Việt Nam gia tăng một cách phi mã, (xăng, điện, gạo, thịt ..v.v..) và sẽ còn tăng nửa. Riêng Trung Cộng thì dầu dự trữ của họ cũng chỉ được 1 tháng là hết.

7) Thị trường chứng khoán Việt Nam đang sụp đổ, nền kinh tế khánh tận, không còn tiền trả nợ, và Việt Nam không thể xuất và nhập cảng được nửa.

8) Các cuộc cách mạng đang nổi lên khắp nơi để lật đổ các chế độ thối nát, độc tài, tham lam, tham nhũng tại các quốc gia như: Tunisia, Ai Cập, Libya, Yemen, Bahrain, Algeria, Jordan, Iran, Albania, Bắc Hàn, Trung Cộng. Cuộc cách mạng này đã và đang tiến đến Việt Nam trong thời gian tới đây.

9) Hiện nay tại Việt Nam giá vé máy bay xuất ngoại (khứ hồi - round trip) được bán với giá rẻ mạt gần như cho không, chỉ trên dưới $50 dollars. (Như vậy Hà Nội đã có chiến dịch mở cửa cho tất cả các đảng viên của chúng rời khỏi VN, khi tình hình Việt Nam nổ ra biến động).

Văn phòng USCIS ở TP hcm (VN) đã có lệnh đóng cửa:

Trong thông cáo đưa ra ngày hôm 8 tháng 3, 2011, Sở Di Trú Hoa Kỳ cho hay sẽ đóng cửa vĩnh viễn văn phòng xét duyệt hồ sơ di trú tại Sài Gòn (TP hcm) kể từ ngày 31/3/2011. Tất cả các hồ sơ duyệt xét về di trú được chuyển sang văn phòng di trú tại Bangkok, Thái Lan. Văn phòng liên lạc tại Thái Lan là: 84-8-3520-4200.

Phòng Xuất nhập cảnh Nghệ An những ngày này luôn trong tình trạng quá tải trầm trọng do người dân thuộc 2 tỉnh Nghệ An và Hà Tĩnh ùn ùn đến làm thủ tục "xin" xuất ngoại.

Các dịch vụ giữ xe, photo, ăn uống vì thế cũng được dịp bùng phát.

Theo quan sát cho thấy, do nhu cầu làm hồ sơ hộ chiếu và giấy thông hành tăng cao, nhiều dịch vụ ăn theo được dịp “bùng nổ”. Nhiều người dân mới dừng xe đã bị nhiều đối tượng vây kín, đưa ra nhiều "lời mời gọi" như: Giữ xe, cân đo, chụp ảnh, viết hộ tờ khai.

Xung quanh Phòng Quản lý xuất nhập cảnh, các nhà dân được trưng dụng làm nơi gửi xe, giá gửi xe máy mỗi lần là 3.000- 5.000 ngàn đồng. Nếu ai thuê chụp ảnh hoặc viết tờ khai thì được miễn phí giá gửi xe. Nhiều dịch vụ ăn theo như cân đo, ép dẻo, ăn uống "mọc" ra gây mất trật tự, tạo nên cảnh nhốn nháo.

Chị Nguyễn Thị Tâm, quê ở Thanh Chương cho biết: Do các thủ tục chị nắm chưa rõ lắm nên chị đã phải nhờ dịch vụ. Theo chị Tâm thì giá cả cũng không đắt đỏ lắm vì chỉ mất 50.000 đồng nhưng người ta làm cho mình từ A - Z.

Quá tải ở trụ sở của Phòng Quản lý Xuất nhập cảnh, bên ngoài các dịch vụ lại tự phát nở rộ tạo nên cảnh lôn xộn, ồn ào, chen lấn. Vì thế, Phòng Quản lý Xuất nhập cảnh đã phải yêu cầu công an, đội trật tự đô thị hỗ trợ nhằm hạn chế tối đa việc các đối tượng bên ngoài lợi dụng "móc túi' người dân.

Gia Ðịnh.

Việt Nam Sẽ Đổi Tiền Một Lần Nữa



Việt Nam Sẽ Đổi Tiền Một Lần Nữa.

Trước tình hình lạm phát đang có nguy cơ vượt khỏi tầm kiểm soát, đảng CSVN đang cân nhắc đến một đề nghị rất nguy hiểm: đổi tiền!

Theo một số nguồn tin thì sau khi đã tăng liên tiếp lãi xuất chính thức trong 2 tuần qua cũng như cấm dân chúng mua bán vàng miếng và ngoại tệ, tỷ lệ lạm phát vẫn không có dấu hiệu suy giảm vì xăng dầu tăng giá đã kéo theo hàng loạt hàng hóa và dịch vụ cũng gia tăng phi mã.

Từ mấy tháng qua, có tin là Ngân hàng CSVN dự trù in loại tiền có mệnh giá 1 triệu đồng vì đồng bạc VN đã bị phá giá 6 lần trong vòng 2 năm qua. Tuy nhiên theo một nguồn tin giấu tên thì các cố vấn thân cận của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đang đưa ra một đề nghị táo bạo là làm một cú đổi tiền để có thể "huy động được số tiền tệ khổng lồ" đang được người dân cất giữ trong nhà thay vì luân lưu trên thị trường.

Cần nhắc lại là kể từ sau năm 1975, nhà cầm quyền tại Việt Nam đã thực hiện 3 lần đổi tiền. Lần thứ nhất vào ngày 2/9/1975. Lần thứ nhì vào ngày 3/5/1978 và lần thứ ba là vào ngày 4/9/1985.

Theo nguồn tin nói trên các cố vấn này đề nghị là đồng tiền mới sẽ có mệnh giá nhỏ hơn, chỉ bằng một ngàn lần đồng tiền hiện hành. Có nghĩa là 1.000 đồng tiền cũ sẽ đổi 1 đồng tiền mới.

Cũng theo lời viên chức giấu tên nói trên thì đề nghị này đã được ra từ mấy tháng trước và có lẽ vì bị tiết lộ nên rất nhiều người đã đổ xô đi mua vàng và ngoại tệ khiến cho giá vàng và ngoại tệ gia tăng lên mức độ chóng mặt. Chính vì thế mà tuần qua, CSVN phải huy động lực lượng công an siết chặt thị trường này.

Theo một chuyên gia tài chánh của chi nhánh ngân hàng ANZ tại Việt Nam thì tin này thật sự đã âm ỉ từ cuối năm 2009, nhất là sau khi nhà cầm quyền Bắc Hàn tiến hành đổi tiền để giữ uy tín cho đồng tiền đang mất giá một cách thê thảm. Nhưng Ngân hàng Nhà nước VN vào lúc đó cũng lên tiếng bác bỏ tin này và trấn an dân chúng là sẽ không có một vụ đổi tiền nào nữa.

Thế nhưng trong 3 lần đổi tiền trước đây, không lần nào nhà nước cộng sản không lên truyền hình để phủ nhận tin đồn và trút tội cho những "thành phần xấu đã tung tin đồn thất thiệt". Và sau khi trịnh trọng hứa hẹn với dân là sẽ không đổi tiền thì vài ngày sau tiền đổi!

Người Hà Nội.

Chiều Dài Lịch Sử Của Những Thương Ðau



Chiều Dài Lịch Sử Của Những Thương Ðau.

Ba mươi sáu năm so với chiều dài lịch sử của một triều đại thời xưa thì ngắn, nhưng với một đời người thì dài lắm, nhất là đối với những ai quan tâm đến thời cuộc, đến vận mệnh khổ đau của dân tộc Việt Nam thì nó lại càng dài hơn.

Ba mươi sáu năm trôi qua quả thật như một giấc mơ hãi hùng! Máu, nước mắt, khổ lụy, nghiệt ngã vẫn còn đây! Những cuộc vượt thoát vô tiền khoáng hậu của người Việt trốn chạy cộng sản – mà cả thế giới đều biết – vẫn còn ghi đậm trong lịch sử nhân loại. Riêng đối với người Việt tị nạn, làm sao có thể quên được những ngày tháng hãi hùng ấy. Có lẽ nó sẽ nằm sâu, nằm mãi trong tiềm thức của mỗi chúng ta.

Ba mươi sáu năm rồi mà người đi vẫn đi, không còn đi được bằng cách vượt biển, vượt biên thì cũng tìm cơ hội khác để đi: ODP (đoàn tụ), lấy vợ, lấy chồng, du học, chạy chọt làm sao để rời xa cái gọi là “thiên đường xã hội chủ nghĩa”. Chính ngay những người theo cộng sản cả đời, những người được hưởng ơn mưa móc như núi, nhưng nếu có cơ hội ra đi là họ đi ngay để trốn khỏi cái “thiên đường” quái đản ấy.

Chừng đó thôi cũng đủ để chứng minh một cách hùng hồn rằng con người không thể sống dưới chế độ cộng sản. Khổ thay, Việt Nam là một trong bốn nước cộng sản còn lại mà loay hoay mãi vẫn không thể nào thoát khỏi cái thiên đường mù đầy oan nghiệt ấy! Nếu miền Nam Việt Nam không bị bán đứng vào tay cộng sản vào 1975, thì chắc chắn, sau sự sụp đổ của khối cộng sản Ðông Âu và Nga Sô, toàn cõi Việt Nam bây giờ đã là một xứ tự do, giàu mạnh như bao nhiêu quốc gia văn minh khác. Ít ra cũng bằng Nam Hàn với nền văn minh nhân bản như ngày nay.

Khỏi cần phải tố cáo hay chê bai chế độ; khỏi cần luận tội tập đoàn cộng sản lãnh đạo đất nước đã tàn phá quê hương như thế nào sau 36 năm cái gọi là thống nhất hai miền Nam-Bắc; khỏi cần so sánh với các nước láng giềng và các quốc gia khác trên thế giới –cũng bằng ấy thời gian đã vươn lên như đi hia bảy dặm – mà cứ nhìn vào xã hội tan nát, luân thường đạo lý tiêu tan, thị trường cung cầu quái dị, con người chạy theo vật chất một cách điên cuồng là biết ngay.

Khỏi cần phải nghe những luận điệu vì cảm tính của một số người về thăm quê hương rồi trở lại hồ hỡi ca ngợi: “Ðất nước ngày nay khá rồi, thôn quê đã có điện nước, người dân có quyền đi lại và có quyền chửi luôn cán bộ cộng sản”. Thế sao? Chỉ có ba bóng đèn thắp sáng trong vài túp lều thô sơ, nghèo khổ, lạc hậu; chỉ có vài người vụt miệng chửi đổng cán bộ là đã có tự do, là đất nước khá rồi hay sao? Trong khi đó đa số các quốc gia tự do trên thế giới đã và đang tiến vào một đời sống sung túc và văn minh nhất của con người lại không đem ra so sánh!

Ðúng! Việt Nam đã có tự do, nhưng đó là thứ tự do của giai cấp cai trị được “tự do” ăn trên ngồi trước, “tự do” trấn lột quần chúng để thụ hưởng những xa hoa, phù phiếm trên nỗi thống khổ của toàn dân, vốn đã quá khổ trong một thế kỷ qua vì chiến tranh bom đạn. Phải, Tự là “tự” họ quyết định sự sống của người khác bằng họng súng và Do là “do” họ tạo nên những thủ đoạn đê hèn để áp đảo người dân, tước đoạt mọi thứ quyền tự do căn bản của con người.

Ðúng! Có tiến bộ, nhưng là thứ tiến bộ lừa đảo, mưu mô xảo quyệt cướp giựt để đàn áp mọi sự chống đối của người dân – khao khát hít thở không khí tự do – đã và đang đứng lên đòi tự do tôn giáo, tự do được sống làm người.

Nói tới chính trị là phải chứng minh bằng dữ kiện, bằng đường lối cai trị của một chế độ đang điều hành guồng máy quốc gia. Chế độ ấy như thế nào thì chúng ta đã thừa biết, khỏi cần nhắc lại làm gì cho tốn giấy tốn mực. Nếu họ thật tâm lo lắng cho quyền lợi của quê hương đất nước, cho người dân được hưởng những quyền tối thiểu của con người thì 36 năm qua đất nước đã khá lên rồi. Nếu họ có thật tâm xây dựng đất nước thì tại sao chúng ta phải bỏ nước ra đi, phải tiếp tục ra đi cho đến ngày nay, và phải chấp nhận sống chết trong đường tơ kẽ tóc để tìm tự do? Vì thế, những luận điệu nông cạn thiếu suy nghĩ ấy chỉ là mớ lý luận có lợi cho cục tuyên vận của CSVN.

Vậy, họ là ai?

Họ là những thành phần ích kỷ, chỉ biết sống cho mình, miễn sao có một đời sống sung túc trên xứ người là đã thỏa mãn. Còn quê nhà, bà con làng xóm có sống như thời kỳ “đồ đá” thì cũng mặc. Miễn sao lâu lâu ta về thăm cái xứ lạc hậu ấy để thí cho một vài đồng đô, vừa được tiếng, vừa được những người thọ ơn ca tụng cho thỏa cái tự ái vị kỷ của mình.

Họ là ai?

Họ là thành phần cán bộ được cộng sản cấy theo đoàn người tỵ nạn, nằm vùng khắp mọi nơi, đóng vai quốc gia trá hình, chờ cơ hội là bò dậy tấn công vào hàng ngũ người Việt Quốc Gia. Họ có mặt sinh hoạt nội gian, nội gián trong mọi tổ chức, đảng phái chính trị. Mục tiêu chính của họ là phá nát các tổ chức chính trị chống cộng, bày mưu, chước kế đâm bên này, thọc bên kia, gây mâu thuẫn nội bộ, tung những nguồn tin giật gân ra ngoài làm cho quần chúng mất niềm tin. Mục tiêu của họ chỉ có thế thôi. Khi đã thành công vì phá được các tổ chức chính trị đi đến tình trạng gần như bị tê liệt thì họ đi đâu và làm gì? Dĩ nhiên là họ đã lặn thật kỹ, viện cớ chán ngán thế sự, lui về ngồi rung đùi đếm tiền và hưởng nhàn, ôm theo một đống tiền, gọi là công tác phí trọn đời.

Họ là ai?

Thà rằng tỏ rõ thái độ đầu hàng như một ông tướng, ông nhạc sĩ “nhớn” đã quay về với đảng và nhà nước, ăn năn sám hối để được hưởng “lộc” cuối đời. Dù xú danh muôn thuở, người đời nguyền rủa, nhưng ít ra họ đã biểu lộ thái độ chính trị dứt khoát theo cộng để người ta phân biệt lằn ranh biên giới rõ ràng giữa họ và chúng ta. Còn hơn những tên nằm vùng sống với nhiều mặt nạ khác nhau để quậy phá các tổ chức chính trị, hội đoàn, cộng đồng; thậm chí trong giới cầm bút cũng không thiếu những tên tự xưng là người cầm bút, nhưng bất xứng, lại háo danh, hám lợi. Chính họ là một thứ bồi bút không hơn không kém, viết lách theo đơn đặt hàng, núp bóng trong tổ chức Văn Bút, để “cố đấm ăn xôi” một cách quyết liệt với mục đích xé nát tổ chức nhằm xóa bỏ dấu tích còn lại của người Việt quốc gia trên diễn đàn quốc tế. Họ cố đấm dù không ăn được xôi đến độ một cách phi lý, phi văn hóa mà bất cứ ai có chút suy nghĩ cũng phải nghi ngờ chắc chắn đàng sau họ phải có một sức đẩy nào đó. Họ chính là “những kẻ vô lại may mắn” như nhà văn Phạm Ngũ Yên đã đặt tên trong một loạt bài tố cáo đích danh những tên vô lại này trước công luận.

Họ là ai?

Họ cũng là những người vượt biển, vượt biên ra đi tìm tự do, nhưng sống “với vật chất và vì vật chất” nên theo thời gian, thời thế thế thời phải thế. Họ đã quay lưng, cúi đầu phục vụ trực tiếp, hay gián tiếp cho cục tuyên vận CSVN, sẵn sàng đâm vào vết thương lòng của tập thể người Việt tỵ nạn để kiếm lợi.

Họ là ai?

Họ là những nhà “làm chính trị” theo kiểu lập dị, với mớ lý luận thiên tả, ưa bềnh bồng, không định hướng như con thuyền không bến. Họ sống bên này với thế giới tự do văn minh, phủ phê vật chất nhưng luôn luôn mơ mộng ở một “thiên đường” khác: thiên đường của hoang tưởng, thiên đường của không tưởng. Nhưng nếu họ được sống thực trong cái “thiên đường” ấy, chắc chắn là họ phải lên cơn điên và trở thành người điên sớm nhất. Tiếc thay, khi va chạm với thực tế trong cái xã hội tha hóa ấy thì hối hận cũng đã muộn màng!

Họ là ai?

Họ là thành phần làm chính trị theo kiểu salon, thích đọc diễn văn “xa đấm, gần đâm”. Nghĩa là ở xa thì hô hào “Ðấm” đá, nhưng ở gần thì “Ðâm” đầu bỏ chạy. Họ cứ tưởng sẽ hòa hợp được với cộng sản bằng một mớ kiến thức về kỹ thuật mà họ học được từ hải ngoại. Về nước họ sẽ được trọng dụng và đảng cộng sản sẽ nghe theo họ. Ðúng là hoang tưởng!

Họ là ai?

Họ là những thương gia, với quan niệm “chỉ làm thương mại, không làm chính trị”. Giấc mơ của họ là giấc mơ của những “đại gia” thời mới, được nhà nước ca tụng và tâng bốc trên tận mây xanh. Trước khi đặt vấn đề đầu tiên là “tiền đâu”; dĩ nhiên là họ phải chạy theo giai cấp thống trị, làm theo lệnh của bạo quyền để kiếm lợi. Vì vậy, với thành phần chỉ biết mua bán để kiếm lợi thì trách họ làm gì cho bận tâm. Với họ. quê hương dân tộc không bằng một quả chanh, khi vắt hết nước là liệng vỏ ngay. Gần đây, nhiều “đại gia” đổ tiền về làm ăn vì được đảng nâng bi ca tụng hết mình, nhưng chỉ một thời gian sau thì những đại gia này đều bị trấn lột sạch sành sanh. kêu Trời không thấu! Cái giá “không làm chính trị, chỉ biết làm ăn” họ đã phải trả một cách cay đắng.

Lời kết:

May thay, dân tộc Việt trường tồn qua mấy ngàn năm nay cũng nhờ vào hồn thiêng tổ tiên phù trợ, nên thành phần “Họ Là Ai” nói trên chỉ là thiểu số ung nhọt, sâu mọt trong đại gia đình dân tộc Việt mà thời nào cũng có trong lịch sử. Còn đại đa số những người bỏ nước ra đi tìm tự do thật sự từ năm 1975 đến nay, vẫn một lòng, một chí hướng, đó là giải thể chế độ cộng sản để đưa đất nước tiến lên trong tự do dân chủ. Ngày nào còn bóng dáng cộng sản là còn đấu tranh đòi quyền sống cho đồng bào ruột thịt đang chịu đựng trăm đắng ngàn cay ở quê nhà.

Ba mươi sáu năm rồi, mặc dù những hiện tượng chia rẽ trong hàng ngũ của chúng ta đã xảy ra vì địch và vì chính chúng ta tạo nên cũng có, nhưng những chiến sĩ can trường đã và đang âm thầm hay công khai đấu đầu với CSVN ở khắp mọi nơi vẫn kiên trì, bất khuất, vẫn một lòng với đại cuộc đấu tranh chống cộng. Ở quốc nội, các vị chân tu của các tôn giáo, các nhà đấu tranh cho dân chủ vẫn không sờn lòng đứng lên đòi quyền sống, quyền hành đạo, quyền được phát biểu tư tưởng, mặc dù bị bắt bớ giam cầm dã man trong suốt 36 năm qua. Ở hải ngoại, vẫn những chiến sĩ xung trận ngăn chặn mọi sự xâm nhập của CSVN trên mọi chiến tuyến. Xin cầu chúc “chân cứng đá mềm” tới những tấm lòng bất khuất mà thời nào họ cũng đứng lên trong dòng sinh mệnh của dân tộc Việt.

Là những người may mắn thoát khỏi nanh vuốt của tập đoàn cộng sản, chúng ta không thể nào ngồi yên để hưởng thụ, mà đã đến lúc phải góp sức vào công cuộc chung, tiếp tay với những anh hùng đang xả thân vì nước bằng cách vận động, góp tinh thần – dù chỉ là lời nói – cho quí vị lãnh đạo tinh thần, những nhà đấu tranh cho dân chủ ở trong nước đang ngày đêm gian khổ, sống chết trước sự đàn áp dã man của bạo quyền cộng sản.

Có như thế thì chúng ta mới không phụ lòng những anh hùng liệt sĩ đã nằm xuống cho chính chúng ta được sống. Có như thế thì mới không hổ thẹn với chính lương tâm mình mỗi khi nhìn lại chặng đường lưu lạc gian khổ suốt ba mươi lăm năm qua: “Ta đã làm được gì cho quê hương dân tộc”? Có như thế mới làm gương cho thế hệ trẻ trong việc gìn giữ nguồn gốc và tinh thần trách nhiệm đối với sự sinh tồn của dân tộc.
Thế nhưng, mặt khác của vấn đề là sự tỉnh thức của chúng ta, của tập thể người Việt không cộng sản, đó là đoàn kết và cố gắng chăm sóc cho thế hệ nối tiếp gìn giữ truyền thống giáo dục gia đình.

Nhân mùa quốc nạn, xin được thắp nén hương lòng gửi đến hồn thiêng của các anh linh tử sĩ, đồng bào vượt biển, vượt biên đã anh dũng nằm xuống cho đất mẹ sớm nở hoa tự do. Ðồng thời cũng xin được nguyện cầu bình an cho những anh hùng dân tộc đang ngày đêm chiến đấu một mất một còn với CSVN trên mọi mặt trận.

Lão Gà Tre.

Bức Tranh Kinh Tế Của CSVN



Bức Tranh Kinh Tế Của CSVN.

Lệnh cấm buôn bán, giao dịch bằng đô la và tin rằng chính quyền cũng không cho mua vàng miếng đang gây tâm lý lo lắng trong dân chúng Việt Nam.

Cùng lúc, các bình luận từ bên ngoài cho rằng chỉ số kinh tế của nước này đang tiếp tục tụt giảm.

Hãng Blomberg hôm 15/3 chạy tin rằng trái phiếu chính phủ của Việt Nam gặp khó khăn trong việc tìm người mua.

Mọi việc xảy ra trong bối cảnh chỉ số tăng trưởng kinh tế sẽ chậm lại, xuống 5.4-5.6 phần trăm trong quý I năm nay, từ 7.34 phần trăm trong quý IV năm 2010.

GDP của Việt Nam cũng sẽ bị chậm lại trong khi chính quyền đang tìm mọi cách giảm độ nóng của cơn số lạm phát hai chữ số.

Cũng trong quý I năm nay, theo Reuters trích nguồn của chính phủ Việt Nam, thâm hụt cán cân thương mại của Việt Nam có thể giảm đi, xuống 3 tỷ đôla trong, từ 3,1 tỷ so với cùng kỳ năm ngoái.

Nhưng trong dân chúng, các lệnh bắt các vụ "giao dịch đô la trái phép", và tin rằng vàng miếng cũng bị cấm buôn bán, đang gây xao động.

Theo Bloomberg, giá đô chính thức ngày 15/3 vẫn không đổi ở mức 20.866 VND.

Nhưng có tin tức chưa được kiểm chứng nói tại các đô thị như Hà Nội đang xảy ra chuyện tích trữ đôla một cách lén lút.

Lùng mua nữ trang:

Ngoài ra, người ta cũng đang lo ngại tác động của lệnh cấm buôn bán vàng miếng, khiến một số nơi xảy ra chuyện lùng mua vàng nhẫn hoặc nữ trang.

Nếu bị đòi 29 tỷ đôla vào ngày mai, CSVN sẽ không đủ tiền trả.

Câu chuyện càng trở nên kỳ lạ trong bối cảnh nước láng giềng Trung Quốc không chỉ không cấm buôn bán vàng, mà ra chính sách nhập khẩu vàng thật nhiều để cung cấp cho thị trường.

Báo chí quốc tế trích nguồn của World Gold Council cho rằng Trung Quốc đã tiêu thụ 579,5 tấn vàng trong năm 2010, so với Hoa Kỳ là 233,3 tấn.

Để đáp ứng nhu cầu mua bán vàng, trong năm 2010, Trung Quốc đã nhập số vàng nhiều gấp năm lần so với năm 2009.

Các báo Việt Nam cũng nêu ra câu hỏi về quyết định cấm buôn bán vàng của nhà nước.

Thời báo Kinh tế Sài Gòn hôm nay nêu tựa đề: "Cần xem xét lại việc cấm hẳn kinh doanh vàng miếng", còn VnExpress chạy tin "Đề xuất lập sàn giao dịch quốc gia để cứu thị trường vàng".

Cùng lúc, các bình luận từ bên ngoài cho rằng chỉ số kinh tế của nước này đang tiếp tục tụt giảm.

Bức tranh chung của kinh tế Việt Nam hiện không được tươi sáng, theo một bình luận hôm 14/3 của David Koh, tiến sĩ chuyên về Việt Nam tại Viện Nghiên cứu Chiến lược Đông Nam Á ở Singapore.

Cáctập đoàn kinh tế, doanh nghiệp nhà nước đang vở nợ, như Vinashin và nhà nước không có đủ 60 triuệu đô la để trả, phải cúi đầu,muối mặt quỵt nợ. Nhục ơi là nhục cho đảng cướp mafia. Đúng là một đảng cướp mafia, chỉ biết ăn cắp, ăn cướp, tham nhũng. Giai cấp tư bản đỏ, qua luật cho phép đàng viên và thân nhân được đầu tư, kinh doanh tự do không hạn chế vến lớn nhỏ đã là nhữn gu nhọt thối rữa trogn các tổ chức đầy gian trá, mánh mung, gian lận. chừ khi đổ vỡ ra thì mới biết con bịnh đã hết thuốc chửa, đang chờ chết.

Những phương thức tháo gở vấn nạn lạm phát, phá giá tiền tệ, cấm các dịch vụ mua bán vàng, mua bán đô la chỉ là biện pháp band aid, vá víu để bịp dân trong ý đổ đổi tiền để đánh cướp trọn gói tài sản của nhân dân. Nhưng người dân Miền Nam đã có kinh nghiệm từ 36 năm qua, họ đã ôm giữa tiền vàng, tiền đô, hay mua các vật liệu tích trữ để khỏi bị đảng và nhà nước đổi tiền, đánh cướp giữa ban ngày. Vấn nạn lạm phát cũng chỉ là hậu quả của mưu đồ in tiền polymers đ tham nhũng, để ăn cắp tiền kiều hối của cộng đồng người Việt gửi về. Tiền polymers tha hồ, tự do in ra để đổi lấy tiền kiều hối, chừ mới biết là hậu quả có tai hại, trong cả hai vấn đề in tiền polymers để nhập siêu gian dối, in tiền polymers tự do để đổi tiền đô kiều hối để các đảng viên tha hồ ăn chơi, rữa tiền, thay nhau công du xứ người để ăn chơi phè phỡn. Tiền Hồ bắt buộc phải phá giá, dưới danh nghĩa điều chỉnh tỷ hối nhiều lần nữa, đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vấn nạn nhập siêu sẽ không bao giờ giải quyết được trong hoàn cảnh hiện tại, khi bọn VGCS vẫn còn muốn duy trì tăng trưởng GDP, chủ đạo kinh tế, độc tài, độc đảng và đàn áp, cưỡng chế dân, tuyệt đối cấm đối lập, không có tự do báo chí, tự do ngôn luận, phi dân chủ, dân quyền.... Người dân đã hít thở hương sắc Hoa Lài từ các cuộc cách mạng ở Tunisa, Egypt, Libya. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian thôi. Khi con rắn độc quái thai, dị dạng 15 đầu ở Hà nội rơi vào hố sâu vực thẩm kinh tế vỡ nợ, trắng tay, cũng là lúc dân nổi dậy để đập tan đầu rắn, và treo cổ bọn đảng viên của giai cập đỏ gian ác, độc tài chỉ biết đánh cướp, ăn cắp và tham nhũng, hút máu dân lành. Ý Dân cũng là Ý Trời, ngày tàn của bọn VGCS bán nước buôn dân sẽ đến với dân tộc VN không xa vì các cơn khủng hoảng kinh tế tài chánh, thiên tai đã báo hiệu cho thời kỳ suy vong cộng nô sắp sụp đổ toàn diện.

DTK.

Khôn Nhà Dại Chợ



Khôn Nhà Dại Chợ.

15 đảng ủy viên BCT cởi truồng để bọn Bắc Kinh, “kiểm tra, rà soát”, chọn gia nô, nô lệ, bưng bô. Trọng Lú và Dũng Sà Mâu dường như được các quan “Gays Tàu” chú ý nhất.

Phải công nhận Đảng và Nhà nước ta rất anh hùng. Trong thời gian “xẻ dọc Trường Sơn, miệng ngậm B.40 đi cứu nước” đã sản sinh ra rất nhiều anh hùng.

Nhiều đến nỗi “ra ngõ là gặp anh hùng”.

Trúc rừng không đủ lá để ghi công đức.

Đến nay, dân số lên tới tám mươi ba triệu lẻ mấy trăm, mà đã có tới tám mươi triệu anh hùng đoạt giải quán quân về khoản “thắt lưng buộc bụng” từ cái lúc tên đồ tể Lê Duẩn hung hăng con bọ xít phán rằng “Dân tộc ta là anh hùng. Đảng ta là đỉnh cao trí tuệ loài người”.

Ba triệu sót lại, không phải là dân thường mà là “đảng viên”. Họ sống khoẻ, béo tốt hồng hào nhờ ăn bám vào cái dù của Đảng ta.

Và một nhúm nhỏ, mấy trăm lẻ, là loại người đặc biệt, vừa không phải là anh hùng, vừa là không phải là dân thường.

Họ là những ông kẹ.

Nhưng họ có tính khiêm nhường của “bậc phụ mẫu chi dân” hay ví mình là “đày tớ của dân” “quên mình vì dân mà phục vụ”.

Những ông kẹ này chẳng ai biết ở mô tê, bỗng dưng tự nhảy lên đầu tám mươi triệu anh hùng để đè đầu, đè cổ rồi tự hô hoán lên rằng:

- Toàn thể nhân dân tuyệt đối tin tưởng và bằng lòng để tụi tui lãnh đạo đất nước!

Thế rối, hết đời cha tới đời con, cứ tiếp tục thay nhau ngồi trên đầu thiên hạ.

Mỗi lần nhường ngôi như thế, Đảng và Nhà nước ta cho diễn vở tuồng “Đảng cử dân bầu” hô hào dân chúng đi xem miễn phí. Mỗi người được phát cho cái vé có in dòng chữ: Đi đông, bầu đúng, cử xứng.

Màn hát kéo kên rồi hạ xuống. Từ Thái thượng hoàng, Đức vua, Tể tướng, đến văn võ bá quan, áo mũ cân đai, vẽ mặt bôi vôi, ra trình làng.

Mấy tay mõ làng, khua chiêng đánh trống rao lên rằng: Toàn thể lãnh đạo đều được dân tín nhiệm 99.99%.

Người dân đứng dưới khán đài xì xồ, xì xào:

- Đi vô, đi ra cũng thằng cha hồi nãy! Tụi tui đâu có bỏ phiếu cho thằng chả, sao chả cũng đắc cử hè?

Đó là chuyện tín nhiệm 99.99%.

Còn chuyện “trị quốc an dân – kinh bang tế thế” thì ra răng?

Tiền đề quả quyết một cách chắc nịch Đảng ta là “Đỉnh cao trí tuệ loài người”. Cho nên, không cần diễn nôm, ai cũng biết là Đảng ta là số 1. Tiếng Tàu gọi là số dzách”. Tiếng Mỹ gọi là “Nâm bờ oanh”.

Bài này chỉ bàn riêng về tài “đối nội và đối ngoại” của Đảng và Nhà nước ta trong chuyện đối phó với “thù trong giặc ngoài”.

Không biết Đảng ta từ lúc biến da con tắc kè màu xanh Đảng Lao Động thành màu đỏ Đảng Cộng Sản có ân oán giang hồ gì với thế giới không, mà lúc nào Đảng ta cũng nơm nớp lo sợ “các thế lực thù địch ngoại bang”.

Đó là bọn giặc ngoài. Mà Hoa Kỳ là kẻ thù chiến lược. Ngoài ra còn nhiều kẻ thù khác nữa. Bọn chúng luôn có âm mưu “diễn tiến hòa bình” hòng xâm lược ta.

Còn thù trong là “bọn phản động trong và ngoài nước”, lúc nào cũng “nói xấu, xuyên tạc, chống phá Nhà nước ta”.

“Bọn ngoài nước” ý Đảng ta ám chỉ mấy triệu “khúc ruột ngàn dặm”, “một bộ phận không thể tách rời”, là “máu là máu của Đảng ta”, đang làm ăn khắm khá khắp nơi trên thế giới, có đô la rủng rỉnh trong túi. Bọn này chỉ được phép đem đô la về nước giúp Đảng ta sống khoẻ thôi chứ không được bép xép cái mồm đòi tự do, dân chủ gì sất.

Trong nước có ai nói tiếng nói khác với Đảng ta thì “đích thị là bọn Việt gian nhận tiền bọn ngoài nước, để tuyên truyền chống phá Nhà nước XHCN”. Đảng ta “kiên quyết” đập nát từ trong trứng nước, nghĩa là từ khi mới “mở miệng” đòi dân chủ. Một loạt các nhà bất đồng chính kiến bị bắt giam và bỏ tù. Như LM Nguyễn văn Lý, luật sư Nguyễn văn Đài, luật sư Lê thi Công Nhân, bác sĩ Lê nguyên Sang, nhà văn nữ Trần Khải Thanh Thủy… Nhẹ hơn một chút thì cho công an đến canh cửa ngày đêm. Như kỹ sư Đỗ Nam Hải, ông Hoàng minh Chính, Nguyễn thanh Giang, nhà văn Hoàng Tiến, Hà sĩ Phu…

Để đối phó với “thù trong” là bọn “ngoài nước” Đảng ta đã lập ra một bộ máy an ninh khổng lồ, tinh vi, nhạy bén, hữu hiệu, bao trùm khắp nơi như giăng thiên la địa võng.

Một con mén chui ra cũng khó lọt.

Điển hình thử một vài vụ cho thấy cái tài tình của Đảng ta, thường cao rao với thế giới là “Việt Nam rất ổn định chính trị”, chứ không phải là điều nói bá vơ.

Chẳng hạn như bà Thương Cúc, ông Đỗ công Thành hai Việt kiều Mỹ, trước đó không ai biết hai người này là ai, làm cái gì. Chỉ biết rằng họ theo lời kêu gọi của Đảng ta về quê hương để “ăn khế ngọt”. Thế mà Đảng ta biết rất rõ họ từ chân lông đến kẻ tóc “rằng thì là”- Chúng là bọn “khủng bố” về nước để mưu toan lật đổ Nhà nước ta. Hai người này vừa về đến Việt Nam là Đảng ta bắt giam liền một khi. Chờ ra Toà Án Nhân dân cúi đầu nhận tội.

Thế mới là tài.

Xa hơn chút nữa, như ông Trịnh vĩnh Bình, Việt Kiều Hà Lan, cũng ham “chùm khế ngọt” của Đảng ta móc trên lưỡi câu sấu, ôm hết của cải dành dụm mấy mươi năm về “góp phần xây dựng đất nước”. Ai cũng tưởng thế là tốt.

Nhưng Đảng ta lại biết rõ bên trong, tay Vĩnh Bình này tiếng bề ngoài là vậy nhưng bên trong không phải vậy. Đảng ta chờ cho mấy năm sau, con cá này mập lên, Đảng ta giật cần, xách mép con cá, cũng cho vào Toà án Nhân dân với tội danh “trốn thuế, làm ăn phi pháp” lãnh 12 năm tù.

Hết chối nhé.

Rồi một doanh nhân ở Pháp, cũng vì “chùm khế ngọt” nữa, ông Nguyễn Gia Thiều về làm ăn đàng hoàng, tạo dựng một cơ sở buôn bán điện thoại di động hiệu Nokia và Sam Sung với một người em. Đang làm ăn khắm khá, bỗng dưng công an đến thộp cổ ông Thiều với tội danh cáo buộc là buôn lậu điện thoại. Ông ta bị Toà án Nhân dân (cũng là Tòa án Nhân dân) tuyên án 20 năm tù.

Không được cãi nhé.

Thêm cái anh chàng dở hơi Trần Trường bên CaLi không biết đã ăn “trái khế ngọt” nào của Đảng cho chưa, bỗng hóa điên, đem cờ đỏ và “ảnh lộng kiếng Bác” treo trong tiệm cho thuê băng ca nhạc của mình, xuýt chút nữa thì bị Công đồng Hải ngoại cho lỗ mũi ăn trầu.

Trần Trường nhà ta hãi quá, ôm một mớ đô la chạy về Việt Nam “mách Bu”. Cứ tưởng bở sẽ được Bu xoa đầu an ủi. Ai dè bị Bu đè xuống lột không còn cái quần xà lỏn. Bây giờ thì Trần Trường biến thành Trần Truồng mà không thể há miệng kêu ca gì được bởi Đảng đã ngáng cái dùi cui giữa hai hàm răng rồi.

Trần Truồng lâm vào cảnh lưỡng đầu thọ địch. Không dám vác mặt về lại CaLi, đành phải chịu ở lại cái hóc Bà Tó Năm Căn chờ chết già.

Nhưng chuyện vui và hấp dẫn nhứt gần đây là chuyện ông Nguyễn đình Hoan, Việt kiều Mỹ.

Theo ký giả James Hookway của báo The Wall Street Journal ngày 14/8/07 tường thuật thì nội vụ như sau:

Cách đây một thập niên, ông Hoan về Việt Nam với những dự án để xây dựng một ngôi trường quốc tế. Ông ta nói rằng ông ta rất phấn khởi với niềm hy vọng cho nơi chôn nhau cắt rún của ông.

Nhưng hồi năm ngoái ông đã phải nằm trên một cái chỏng ẩm ướt trong nhà tù B14 tại Hà Nội sau một vụ tranh chấp trong việc làm ăn với các đối tác của Nhà nước Việt Nam.

Năm 1995 ông về Việt Nam với kế hoạch thiết lập một trường quốc tế để phục vụ cho những gia đình ngoại quốc lúc bấy giờ đang ồ ạt đến Việt Nam. Ông lập ra trường Quốc Tế Hà Nội với sự hợp tác của Trung Tâm Giáo dục Nhà nước Việt nam vào năm 1996. Nhà nước cung cấp một hợp đồng 20% thuê mướn trên một mảnh đất mà bây giờ rất có giá gần trung tâm Hà Nội, để lấy về 30% lợi tức trong nghiệp vụ này.

Khi giá trị miếng đất mà ngôi trường đang xây trên đó gia tăng, thì căng thẳng giữa ông Hoan và các đối tác của ông cũng tăng theo.

Tháng 6/2006 công an đã bắt giữ ông để điều tra việc đối tác Nhà nước tố cáo ông đã nhận bảo hiểm y tế một cách bất hợp pháp. (?)

Ông đã nằm tù 14 tháng để chờ điều tra. Hàng ngày ông nghe đài của Nhà nước Việt Nam oang oang mỗi buổi sáng trong sân nhà tù, thúc dục người Việt hải ngoại trở về để bồi đắp vào nền kinh tế đang tăng trưởng nhanh chóng của đất nước. Mặc dù với nhiều bằng cấp từ hai trường đại học Vanderbilt và George Mason ở Hoa Kỳ, ông vẫn không hiểu nổi vì sao ông đã làm đúng những điều nhà nước mong muốn và cuối cùng thì vào tù.

Vợ ông đã phải trả 85 ngàn Mỹ Kim mà Nhà nước VN bảo là tiền thế chân. Trong khi ông Hoan đang ngồi tù thì Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại Hà Nội đã khuyến cáo vợ ông Hoan là không nên đi về Việt Nam để cố tìm cách lấy lại tự do cho chồng, bởi vì họ không thể nào bảo đảm cho sự an toàn của bà.

Sau 14 tháng ngồi tù, công an kết luận trong bản báo cáo sơ khởi là không có bằng chứng rõ rệt nào để đưa ông Hoan ra tòa và thả ông ra. Nhưng tiền thế chân thì chưa hoàn trả.

Và ông Hoan vẫn đang chờ xem các công tố viên Việt Nam có quyết định chính thức để buộc ông vào bất cứ tội danh nào hay không.

Vào tháng 6, sau khi ông Hoan được thả ra, trường hợp của ông được đưa lên bàn làm việc của Thủ tướng Nguyễn tấn Dũng. Theo báo Công an Nhân dân thì ông Dũng đã chỉ đạo cho các thành viên người Việt trong Ban giám đốc nhà trường phải giải quyết ngay những tranh chấp giữa nhà trường với ông Hoan, nếu không xong thì Nhà nước sẽ ra tay với những quyết định riêng. (?)

Được biết Hồ ngọc Đài, cựu Giám đốc Trung tâm Giáo dục Nhà nước Việt Nam là đối tác của ngôi trường quốc tế này, và là con rể của một cựu Tổng bí thư đảng, đã gọi ông Hoan là “một tên ăn cắp” nhưng từ chối không chịu giải thích lý do tại sao hắn ta chắc chắn ông Hoan là một tội phạm và không muốn nói nhiều thêm về vấn đề này. (Lược trích bản dịch của Khánh Đăng)

Ông Nguyễn đình Hoan tuy là một trí thức nhưng đối với Cộng sản ông vẫn còn quá ngây thơ, dù cho đã trải qua ba mươi năm kinh nghiệm xương máu.

Một điều giản dị mà ai ai cũng thấy được, riêng ông thì không. Đó là vấn đề tiền trên hết chứ không phải là “giáo dục”.

Ai đời, đa số người ta về VN là để móc nối với “cán bộ đảng ta” dựa thế, dựa thần để kinh doanh, để buôn lậu, để mánh mung, rồi chia chác 50/50 hoặc tui tứ anh lục. Riêng ông thì lại hăm hở với chuyện mở trường để “trăm năm trồng người”. Người ta hùn cho ông miếng đất mà ông chỉ chia có 30% lợi nhuận thì “biết đời cha” nào mà làm giàu nhanh được?

Bây giờ miếng đất đang nằm giữa thủ đô đang lên giá vùn vụt, giá mét vuông đất được tính bằng kim cương chớ không tính bằng vàng nữa. Người ta muốn xóa hợp đồng để lấy lại miếng đất, bán lấy tiền bỏ túi cho mau lẹ nên ông đừng thắc mắc là tại sao Nhà nước bắt ông vì hai cái cớ lãng xẹt ruồi bu là “mướn lậu” trợ tá để dạy Anh ngữ và nhận “bảo hiểm y tế bất hợp pháp”.(?)

Gần đây nhất, đám dân oan mười bốn tỉnh miền nam gần cả ngàn người, kéo lên Sài Gòn, căng lều giăng bạt trước Tòa Nhà Quốc Hội để kêu oan vì bị mấy ông bà quan đỏ cướp đất, cướp nhà, suốt gần một tháng trời trong cảnh gió mưa, đói khổ.

Đảng và Nhà nước ta dùng chiến thuật “thủ khẩu như bình” để người dân kêu mãi thì mỏi miệng, la mãi thì khan cổ, đứng mãi thì mõi mệt. Lúc đó không đánh cũng tan. Cuối cùng thì Nhà nước ta cũng thương tình cái đám dân oan, cho xe cây đến chở dân về bản xứ và thân tặng mỗi người mấy cái dùi cui để nhớ đời.

Trên đây chỉ là đơn cử vài vụ điển hình trong rất nhiều vụ liên quan đến “chùm khế ngọt” để thấy Đảng ta đối phó “thù trong” tài tình đến cỡ nào.

Về đối ngoại với bọn “giặc ngoài” thì sao?

Khi Liên xô sụp đổ đầu thập niên 90, thay vì nhanh chóng lập quan hệ ngoại giao với Hoa Kỳ, Việt Nam đã liên kết với Trung quốc để bảo vệ thành trì xã hội chủ nghĩa, xem Hoa Kỳ là kẻ thù chiến lược. Cũng kể từ lúc ấy, Việt Nam đã tự đưa đầu mình vào vòng kim cô của Trung quốc, kéo đất nước trì trệ thêm hằng chục năm so với các nước trong vùng.

Người dân Việt chưa có thấy Hoa Kỳ “chống phá” Đảng và Nhà nước ta ở cái khoản nào mà chỉ thấy trước mắt họ đổ tiền của và công sức vào giúp cho Đảng ta, môt con bệnh trầm kha nằm chờ chết, ngày càng thêm khoẻ ra.

Trong lúc Trung quốc “vừa là đồng chí vừa là anh em”, trước mặt thân thiết tặng Việt Nam “mười sáu chữ vàng”, sau lưng thủ sẵn chiếc dao găm đâm người anh em “khờ khạo”những nhát trí mạng.

Trong việc giao thương với Hoa Kỳ, Trung quốc luôn tìm cách ngăn cản. Vụ ngưng ký hiệp ước giao thương với Hoa kỳ, để cho Trung quốc ký trước, năm 2000 là một ví dụ.

Đảng và Nhà nước ta không những không coi Trung quốc là “giặc ngoài” mà còn quyết tâm khấu đầu làm cái bóng của thiên triều. Ngược hẵn lại với lòng dân, luôn coi Trung quốc là kẻ thù truyền kiếp phải cảnh giác đề phòng.

Với sự thần phục khiếp nhược của Đảng ta, Trung quốc ngày càng lấn chiếm lãnh thổ, lãnh hải mà Đảng ta không dám ho he một tiếng dù là phản kháng yếu ớt. Lại đơn cử vài ví dụ điển hình cho thấy rõ ràng Đảng ta “khôn nhà dại chợ”.

Ngoài việc thường xuyên phá hoại nền kinh tế của ta mấy mươi năm nay bằng cách tuồn hàng lậu ồ ạt vào các cửa khẩu biên giới từ cái trứng gà cho đến máy móc trang thiết bị… làm cho nhiều doanh nghiệp Việt Nam phá sản.

Kinh tế nước nhà ngày càng lụn bại…

Trung quốc còn uy hiếp nước ta bằng vũ lực. Đã nhiều lần Hải quân Trung quốc bắn giết ngư phủ của ta để khiêu khích nhưng Đảng ta đền ơn đáp nghĩa “mười sáu chữ vàng” ông anh đã tặng cho bằng bốn chữ “im lặng là vàng”.

Theo tin BBC, ngày 20/7/07 “tàu Hải quân Trung quốc hôm 09/7 đã nã súng vào một số thuyền đánh cá của ngư dân Việt Nam trong vùng biển gần Trường Sa, cách TP Sài Gòn 350 Km làm cho một ngư dân thiệt mạng và một số người khác bị thương”.

Biến cố xảy ra đã 2 tuần lễ mà Việt Nam vẫn hoàn toàn im lặng.

Hai năm trước, ngày 08/01/05, Hải quân TQ xả súng bắn chết 9 ngư dân Việt Nam cư ngụ tại các làng chài lưới vùng Thanh Hóa, bắt đi 8 người khác và tịch thu một thuyền đánh cá.

Phía TQ lại ngang ngược gán tội những ngư dân Thanh Hóa là hải tặc.

Phía Việt Nam vẫn giữ thái độ im lặng.

Cho đến nay, không ai biết vụ việc đã giải quyết ra sao.

Có lẽ Đảng ta lại áp dụng chiêu cũ “thủ khẩu như bình” để phía TQ bắn giết ngư dân Việt mãi cũng phải mỏi tay thì ngưng. Thế là mọi việc lại “ổn định”?

Các ngư dân Việt Nam đánh cá trong vùng biển xãy ra biến cố là trong vùng biển thuộc chủ quyền Việt Nam. Thế mà, đại tá VC Lê phúc Nguyên, phó tổng biên tập báo Quân đội Nhân dân, trả lời phỏng vấn với báo The Straits Times (Tân Gia Ba) được BBC ghi lại ngày 19/7: “Ngư dân rất khó mà biết được đâu là lằn ranh chính xác giữa hai bên. Thế nhưng không nên dùng vũ lực trên biển vì việc này sẽ chỉ dẫn đến các vấn đề nghiệm trọng hơn mà thôi”.

Câu trả lời của ông Nguyên rất “ấm ớ hội tề”, giống như con đà điểu rúc đầu vào cát, chổng đít ra ngoài để tránh nạn.

Hải quân TQ thường xuyên “dùng vũ lực” trên biển đối với ngư dân ta, nhưng đã dẫn đến “vấn đề nghiêm trọng” nào chưa?

Đài Loan cách đây không lâu cũng tập trận bằng đạn thật trên đảo Ba Bình, thuộc Trường Sa, xây rada, làm lại phi trường, công sự chiến đấu trên đảo nhưng Việt Nam làm gì được Đài Loan?

Phía Nam Dương cũng thế, vừa rồi bắn chìm thuyền và gây tử thương nhiều ngư dân Việt Nam, nhưng có việc nào “nghiêm trọng” xãy ra đâu?

Nguồn tin BBC: “Các nguồn tin quân sự nói ngày 9/7 hai tàu chiến cơ động BPS-500 của VN co Nga thiết kế đã vội vã đến hiện trường như phải đứng từ xa vì hỏa lực quá mạnh từ tàu Trung Quốc. Đại tá Nguyễn Phúc Nguyên nói: “Về lâu dài, chúng tôi cần củng cố lực lượng hải quân cũng như nâng cấp các đơn vị tuần tra ven biển”

Rõ ràng hải quân VN quá yếu, chỉ có khả năng đứng xa xa và ngó trước súng của địch. Hải quân VN chỉ có khả năng duy nhất là chạy bắt người vượt biên.

Cũng như những vạt dầu không biết từ đâu, liên tục trong nhiều tháng, từ đầu năm 2007, từ ngoài khơi tràn vào bờ biển miền Trung VN, chạy dài từ Quảng Bình cho đến Phan Thiết, gây ô nhiễm môi sinh và làm thiệt hại kinh tế lớn lao cho người dân sống trong vùng.

Đến tới hôm nay, Nhà nước vẫn chưa biết nguồn gốc các vết dầu loang ấy từ đâu. Mới đây, TT Nguyễn Tấn Dũng nói sẽ nhờ Nhật bản truy tầm dùm.

Chắc chắn các vệ tinh của Nhật sẽ truy ra ngay. Họ đã biết các vạt dầu ấy từ đâu đến, nhưng Nhà nước VN không dám công bố vì khiếp sợ phản ứng của Trung Quốc. Vì tháng 5/1992, TQ ký với Công ty Crestone, Hoa Kỳ để tìm dò một khu vực 25.000 km2 thuộc lãnh hãi VN, nằm về phía tây thuộc đảo Trường Sa. Tháng 8/06 TQ cho khai thác giếng dầu Hóa Quang, thuộc khu vực Hoàng Sa, cách Đà Nẵng 230 km. VN có lên tiếng phản đối lấy lệ nhưng TQ bất chấp.

Như thế chắc chắn các giếng dầu của TQ khai thác đã làm dầu tràn gây ô nhiễm cho bờ biển miền Trung VN.

Trong một bài viết nhan đề: Vấn đề tranh chấp Trường Sa: hậu quả của những sai lầm chiến lược, ông Trương Nhân Tuấn, tác giả, nhận định: “Ở đây ta thấy Nhà nước Việt Nam, dầu đã tỏ ra rất côn đồ trong việc giải quyết các vụ dân oan đảng cộng sản cướp đất trong những ngày trung tuần tháng 7/07 vừa qua, nhưng lại tỏ ra khiếp nhược đến mức hèn hạ trước những nước hùng mạnh khác”.

Ông đề nghị:

“ Việt Nam không thể bó tay, bất lực “từ xa đứng nhìn” như hiện tại.

Lãnh đạo VN hãy tức thời mở mắt, định hướng lại chiến lược quốc gia, nhận rõ đâu là bạn đâu là thù, phải coi quyền lợi dân tộc là tối thượng. Tình trạng này kéo dài là mất tất cả cho Tàu. Trước mắt, Nhà nước VN (phải) lấy bớt ngân sách cho công an, giải tán ít nhất 2/3 đám côn đồ ức hiếp dân lành này, thanh lọc, chỉ chọn những người có ý chí phục vụ cho dân, lấy lại ngân sách dành cho tổng cục 2, dẹp bỏ hệ thống đảng ủy song song với hệ thống nhà nước, dẹp đám đảng viên ăn hại đái nát, ăn bám vào dân, là gánh nặng cho đất nước, thanh lọc lại toàn bộ nhân sự bộ Quốc phòng, tuyển những người trong sạch, có khả năng quân sự, tất cả dồn vào việc hiện đại hóa quân đội, thì rất có thể không bao lâu VN sẽ có thể có khả năng làm cho đối phương nhượng bộ”.

Những điều ông Tuấn đề nghị chỉ là mơ ước hảo huyền. Nếu mấy tay lãnh đạo CS biết nghĩ như ông chừng một phần mười thôi, thì từ năm 75 đến nay, ba mươi năm qua, đất nước VN dù không bằng Nhật Bản cũng không đến nổi kém cạnh Thái Lan hay Xing Ga Po chứ có đâu tụt hậu quá mạng vậy. Còn thua cả Căm Pu Chia mấy phần.

Đảng ta sống hùng, sống mạnh và giữ vững được cái ngai vàng đến ngày hôm nay là nhờ cả vào lực lượng công an mà ông gọi là cái đám côn đồ ăn hại đái nát, ăn bám vào dân rồi hà hiếp dân, ông lại nhè đề nghị giải tán, Đảng có mà chết bất đắc kỳ tử à? Hoài công!

Thà rằng mất nước vào tay Tàu cộng, (cũng đã mất ải Nam quan và thác Bản Giốc từ lâu rồi, có làm sao đâu) cũng là đất nước XHCN cả, đâu còn ranh giới quốc gia nữa, Trung Quốc là ta, ta là Trung quốc, còn hơn là mất Đảng mất ngai.

Chỉ xấu hổ một nỗi là Đảng và Nhà nước ta đối với người dân mình thì giỏi dùng bạo lực dùi cui, súng A.K để đàn áp thẳng tay, còn đối với những thế lực ngoại bang thì chỉ “đứng xa xa mà ngó” với thái độ khiếp nhược.

Dẫu hèn nhát không dám ra tay đánh trả với đám tàu ô TQ như quân lực VNCH năm 1974 đã từng hy sinh mạng sống để chống trả đến cùng, thì cũng ráng hô lên một tiếng nói phản kháng để còn giữ được mặt mũi quốc gia chứ.

Lẽ nào lại chịu nín nhịn ô nhục đến như vậy!

Lại cứ đóng cửa mà hô khẩu hiệu “Việt Nam anh hùng. Ra ngõ gặp anh hùng”.

Nếu thật được như vậy, ta sẽ cho thằng Vi Tiểu Bảo đến trước Bắc bộ phủ mọp đầu hô to ba trăm lần, “Đảng CSVN muôn năm trường trị, thống nhất giang hồ”, gấp trăm lần thằng Nguyễn văn Trỗi của đại thi nô Tố Hữu phịa ra, trước khi bị xử bắn, hô ba lần “Hồ chí Minh muôn năm”.

Có giỏi thì “khôn ngoan đá đáp người ngoài”. Còn cái kiểu xử sự như bấy lâu nay của mấy “đỉnh cao trí tuệ” thì rõ là khôn nhà dại chợ.

Nguyễn Thanh Ty

Câu Chuyện Cảm Ðộng Và Ðáng Phục


Câu Chuyện Cảm Ðộng Và Ðáng Phục.

Thêm một câu chuyện trong nhiều câu chuyện được mọi người ca ngợi,
về tinh thần cuả người dân Nhật được thể hiện, qua tai nạn thảm khốc ngày 11 tháng 3, 2011 vừa qua.

Đặc biệt có số điện thoại cầm tay và e-mail của Cảnh Sát Viên HÀ MINH THÀNH, nếu ai cần giúp đở tìm kiếm thân nhân.

Anh Hà Minh Thành là người Việt Nam hiện đang công tác trong lực lượng cảnh sát Nhật Bản; Hiện anh Hà Minh Thành đang tham gia cứu nạn động đất tại vùng Fukushima…Hôm trước anh Hà Minh Thành có thông tin trên blog Phamvietdaonv địa chỉ email và điện thoại cá nhân của anh, bà con nào là người Việt Nam đang gặp khó khăn tại Nhật cần giúp đỡ thì liên hệ với anh. Xin ghi lại địa chỉ của anh Hà Minh Thành:

minhthanhjp@yahoo.com; điện thoại 09085381634

Cách đây vài hôm, một độc giả đã liên hệ với số điện thoại trên nhưng đã gặp tiếng nói của một phụ nữ. Tôi đã email cho anh Hà Minh Thành thì anh Thành cho biết: Điện thoại hiện anh đang giao cho con gái lớn của anh đang tham gia cứu nạn với bố; Có thể do con gái anh Hà Minh Thành không sõi tiếng Việt nên có thể bị hiểu nhầm…Bà con nào cần giúp đỡ xin cứ liên hệ với số điện thoại và địa chỉ email trên…
Hôm qua, Báo Tuổi trẻ đã liên hệ với Blog Phamvietdaonv muốn tìm hiểu thêm về sự giúp đỡ thiện nguyện của anh Hà Minh Thành, tôi đã thông tin với anh Hà Minh Thành và anh đã đồng ý đăng địa chỉ điện thoại và email cá nhân của anh lên báo Tuổi trẻ để sẵn sàng hỗ trợ những bà con người Việt Nam nào đang gặp khó khăn hoạn nạn ở Nhật.
Sau đây là bức thư mới nhất của anh Hà Minh Thành kể về công việc mà anh đang tham gia tại vùng Fukushima…

Em là Minh Thành đây. Anh và gia đình khỏe không ? Mấy ngày nay mọi sự đều quay cuồng lên cả. Mở mắt cũng thấy xác chết, nhắm mắt cũng thấy xác chết. Mỗi thằng tụi em mỗi đứa phải trực 20h/một ngày. Ước gì thời gian dài 48 tiếng một ngày để mà còn đi tìm cứu người. Điện nước không , thực phẩm gần như số không ? Di tản dân chưa xong thì lại có lệnh đưa dân đi di tản tiếp.
Em đang ở Fukushima, cách nhà máy điện Fukushima 1 khoảng cách 25km, có rất nhiều chuyện có thể viết nên thành sách về tình người trong hoạn nạn.

Ngày hôm kia em đã tìm thấy và cứu được một người VN. Anh ta tên là Toàn đến từ Mỹ, kỹ sư nguyên tử lực làm việc tại nhà máy điện hạt nhân Fukushima 1, anh ta bị tai nạn ngay cơn động đất đầu tiên, mọi thứ hỗn loạn nên chẳng ai giúp anh ta liên lạc cả.

Tình cờ biết được em đã liên lạc với Đại sứ quán Mỹ và phải công nhận tụi Mỹ nó nhanh, ngay lập tức trực thăng của quân đội Mý đến bệnh viện bốc anh ta đưa thẳng ra hạm đội 7.

Còn lại một số tu nghiệp sinh VN ở trong vùng này thì em đang tìm vẫn chưa có thông tin rõ ràng. Nếu có thông tin chính xác tên tuổi, nơi làm việc của họ thì dễ tìm kiếm hơn. Ở Nhật cảnh sát không có quản lý gắt gao về hộ tịch như ở VN và luật bảo hộ thông tin cũng khiến cho việc tìm thông tin của họ cũng khó. Em gặp một phụ nữ Nhật có làm việc chung với 7 cô gái đến từ VN làm việc với tư cách tu nghiệp sinh, chỗ họ làm cách bờ biển khoảng 3km, bà ta nói rằng họ không biết tiếng Nhật và lúc chạy loạn thì họ chạy theo bà ta, nhưng sau đó thì không biết chạy đi đâu còn sống hay là chết.Trong đó bà ta chỉ nhớ tên một cô gái tên là Nguyễn Thị Huyền (Có thể tên là Hiền) vì làm việc chung nhau.

Nhân viên Đại sứ quán và chính phủ VN vẫn chưa thấy xuất hiện ở đây, dù đọc trên báo mạng của VN thấy họ nói lo lắng cho dân VN rất tốt, toàn xạo cả.

Ngay cả cảnh sát tụi em còn đói khát tả tơi thì huống chi tới mấy đứa nhỏ tu nghiệp sinh VN. Nỗi khổ nhất ở vùng này bây giờ là Lạnh, Đói, Khát, không có điện, thiếu thông tin. Dân chúng thì vẫn bình tĩnh, lòng tự trọng và luân lý của họ tốt nên chưa đến nỗi loạn nhưng nếu tình hình này kéo dài thêm chừng 1 tuần nữa thì có khả năng tình hình an ninh không thể kiểm soát nổi. Họ cũng là con người mà, khi cơn đói khát đã vượt quá lòng tự trọng và nhân cách thì cái gì cũng phải làm thôi. Chính phủ đang lập cầu không vận thực phẩm và thuốc men vào vùng này nhưng chỉ như muối bỏ biển.

Có nhiều chuyện muốn kể cho anh nghe để đăng trang tin của anh nhưng mà nhiều đến độ bây giờ em cũng chẳng biết gì mà viết nữa.

Có một câu chuyện cảm động ngày hôm qua một đứa bé Nhật đã dạy cho một người lớn như em một bài học làm người.

Tối hôm qua em được phái tới một trường tiểu học phụ giúp hội tự trị ở đó để phân phát thực phẩm cho các người bị nạn. Trong cái hàng rồng rắn những người xếp hàng em chú ý đến một đứa nhỏ chừng 9 tuổi, trên người chỉ có chiếc ao thun và quần đùi. Trời rất lạnh mà nó lại xếp hàng cuối cùng, em sợ đến phiên của nó thì chắc chẳng còn thức ăn. Nên mới lại hỏi thăm.Nó kể nó đang học ở trường trong giờ thể dục thì động đất và sóng thần đến, cha của nó làm việc gần đó đã chạy đến trường, từ ban công lầu 3 của trường nó nhiìn thấy chiếc xe và cha nó bị nước cuốn trôi, 100% khả năng chắc là chết rồi. Hỏi mẹ nó đâu, nó nói nhà nó nằm ngay bờ biển, mẹ và em của nó chắc cũng không chạy kịp. Thằng nhỏ quay người lau vội dòng nước mắt khi nghe em hỏi đến thân nhân. Nhìn thấy nó lạnh em mới cởi cái áo khoác cảnh sát trùm lên người nó. Vô tình bao lương khô khẩu phần ăn tối của em bị rơi ra ngoài, em nhặt lên đưa cho nó và nói: " Đợi tới phiên của con chắc hết thức ăn, khẩu phần của chú đó, chú ăn rồi, con ăn đi cho đỡ đói".
Thằng bé nhận túi lương khô của em, khom người cảm ơn. Em tưởng nó sẽ ăn ngấu nghiến ngay lúc đó nhưng không phải, nó ôm bao lương khô đi thẳng lên chỗ những người đang phát thực phẩm và để bao lương khô vào thùng thực phẩm đang phân phát rồi lại quay lại xếp hàng.Ngạc nhiên vô cùng , em hỏi nó tại sao con không ăn mà lại đem bỏ vào đó. Nỏ trả lời: " Bởi vì còn có nhiều người chắc đói hơn con. Bỏ vào đó để các cô chú phát chung cho công bằng chú ạ".

Em nghe xong vội quay mặt đi chỗ khác để khóc để mọi người không nhìn thấy. Thật cảm động. Không ngờ một đứa nhỏ 9 tuổi mới học lớp 3 đã có thể dạy em một bài học làm người trong lúc khốn khó nhất. Một bài học vô cùng cảm động về sự hy sinh.
Một dân tộc với những đứa trẻ 9 tuổi đã biết nhẫn nại, chịu gian khổ và chấp nhận hy sinh cho người khác chắc chắn là một dân tộc vĩ đại. Đất nước này đang đứng ở trong những giờ phút nguy cấp nhất của sự điêu tàn, nhưng chắc chắn nó sẽ hồi sinh mạnh hơn nhờ những công dân biết hy sinh bản thân ngay từ tuổi niên thiếu.

Nghĩ lại câu nói của ông già Fuwa nguyên chủ tịch Đảng CS Nhật giáo sư dạy em về Tư bản luận đã nói rằng " Nếu Mac sống lại, ông ta sẽ thêm một câu vào trong cuốn Tư bản luận đó là " Chủ nghĩa CS chỉ thành công trên đất Nhật".
Vài dòng gửi cho anh, chúc anh khỏe .Tới giờ em vào phiên trực nữa rồi.
Chúc anh và gia đình vạn sự an khang.

Hà Minh Thành

Tái bút:
À, quên. Số điện thoại em ghi là số điện thoại cá nhân của em, hiện tại con gái lớn của em mới tốt nghiệp y tá và cháu đang tham gia công tác cứu trợ thiện nguyện trong vùng này, em đưa cho cháu dùng điện thoại của em cho tiện liên lạc. Cháu không rành tiếng VN nên chắc bị hiểu lầm như vậy.

Phạm Viết Đào.

Lê Khả Phiêu: Bán Nước Vì Chơi Gái Tàu



Lê Khả Phiêu: Bán Nước Vì Chơi Gái Tàu.

Hiện tượng thật sự và rất lạ lùng bao trùm Việt Nam từ nam chí bắc, từ đông sang tây.

Người ta thường kể cho nhau nghe chuyện mê gái như vua Trụ mê Đắc Kỹ, vua Ngô Phù Sai mê Tây Thi v.v. mà mất nước hay những mẩu chuyện về đàn ông dân dã mê gái, mê mấy con gái điếm mà đem tiền bạc, tài sản đôi khi cả nhà cửa cung phụng cho gái, vì bị mê hoặc do gái làng chơi làm cho sướng khoái chí tử mà trở nên mù quáng đến tán gia bại sản, cho nên Người xưa có câu rằng: "Sướng con cu, thì mù con mắt"

Vụ việc hiện nay là Lê Phả Phiêu qua Bắc Kinh chơi gái, cô gái nầy [tên là Cheng Mei Wang hay Trương Mỹ Vân ] do mưu sĩ uyên thâm nhất của Trung Cộng gài bẫy để bắt chẹt Lê Khả Phiêu. Xong rồi TC dùng sự chơi gái nầy của Phiêu mà làm săng ta (chantage = blackmail) bảo đảng CSVN phải nhường biển và ải Nam Quan, thác Bản Giốc cho Tàu.

Sự chơi gái nầy của Lê Khả Phiêu sướng như thế nào không ai biết, mà người dân chỉ thấy cách ứng xử của các đồng chí lớn rất bức xúc:

Các tên Bắc Bộ Phủ CSVN vồn vả ríu ríu nghe theo, cho nên TC đòi VC nhượng nhiều vùng biển, vùng đất cho TC. Quốc hội, chính trị bộ lúc nào cũng đồng tình hồ hỡi dâng đất cho Tàu, Mặt Trận Tổ Quốc, công an, bộ đội cũng hồ hỡi thông đồng cắt hết phần đất nầy đến phần biển khác dâng cho Tàu. Tòan bộ các đảng viên Cộng sản đều mù mắt mà hoan hỉ cắt đi phần đất mà tổ tiên VN đã tốn bao xương máu mới bảo tòan trong bao ngàn năm qua.

Câu hỏi đặt ra là tại sao chỉ một mình con cu của Lê Khả Phiêu sướng mà cả mấy triệu đảng viên Cờ Máu đều mù mắt, kể cả bọn vẹm cái cũng mù luôn, sự cố nầy rất quái lạ.

Hơn thế nữa, bọn "công an và bộ đội mù mắt" cùng nhau ngăn cản, lùng bắt và đàn áp (dưới sự chỉ đạo của Nguyễn Tấn Dũng) những người đi biểu tình chống Trung Quốc "xâm chiếm" đất của VN. Người dân biểu tình chống Trung Cộng xâm chiếm Hòang Trường Sa thì đúng, còn Nam Quan Bản Giốc thì sao ?

Hải quân VN có đánh với hải quân của TC, nhưng theo diễn biến các vụ việc từ đó đến nay, thì tôi phát giác ra rằng: sự hy sinh một số binh lính tại biên giới hay tại Hòang Trường Sa là do mánh lới của các mưu sĩ TC và VC dàn dựng ra để lừa người dân Việt Nam và lừa bọn Mỹ ngu. Bọn Cờ Máu chúng đem hy sinh mạng sống của một số lính ra để làm cảnh, để tỏ ra rằng Việt gian cờ Máu "chống Tàu cứu nước". Nhưng bên trong cha con chúng (cha TC và con VC) đã thỏa thuận chi tiết từng trận đánh, từng số quân lính phải hy sinh trong mỗi trận địa với mục đích tuyên truyền gian trá. Binh lính "quân đội nhân dân" tưởng rằng họ hy sinh để bảo vệ tổ quốc, nhưng họ không biết rằng bọn cầm quyền Cờ Máu chỉ xem sinh mạng của họ chẳng khác gì giòi bọ, chết bao nhiêu cũng thây kệ, miễn mục đích tuyên truyền đạt chỉ tiêu.

Hiện tượng "hoan hỉ dâng đất cho Tàu" của toàn bộ đảng viên Cờ Máu bao gồm luôn công chức và bộ đội đều mù mắt: do đó mà 5 chữ "Lê Khả Phiêu chơi gái" là một bản án tròng lên đầu quân cán chính Việt Gian Cờ Máu, nhẫn nhục tuân lệnh bọn chủ nhân ông Tàu Phù gian ác dơ dáy và điếm đàng.

HIỆN TƯỢNG LẠ LÙNG: Dấu Chàm Hiện Lên

Nhân dân ta mỗi ngày càng thấy rõ bản mặt của từng thằng quân cán chính cờ Máu, càng ngày càng dễ phân biệt bọn chúng vì trên trán của chúng đều có dấu chàm trổ "Lê Khả Phiêu chơi gái" tự nhiên hiện lên.

Dấu chàm trổ trên trán của bọn cường quyền "Lê Khả Phiêu chơi gái" càng ngày càng hiện rõ, không phải màu nâu mà là màu đỏ chói: rõ nhất là khi từ tên thủ tướng cho đến bọn lập ra kế họach chiếm nhà chiếm đất của dân, đây là dấu ấn thượng đội hạ đạp của bọn Việt gian nô lệ ngu dốt và ô nhục.

Đồng bào ta càng ngày càng thấy rõ dấu chàm trổ "Lê Khả Phiêu chơi gái" trên trán của Việt Gian Cờ Máu, chúng bị mù mắt mà trở thành công cụ của vụ dâng đất cho Tàu.

Bộ đội công an phái đến đàn áp nhân dân phản kháng chiếm nhà đất, chúng dùng bạo lực thẳng tay đàn áp và giết hại dân oan, thì dấu chàm "Lê Khả Phiêu chơi gái" lại càng hiện rõ ra trên trán của chúng.

Cho nên mỗi lần thấy chúng bao vây đàn áp nhân dân thì đồng bào ta hô to: "Lê Khả Phiêu chơi gái", thì tức khắc 5 chữ nầy nổi đỏ lên trên trán của mỗi tên công an bộ đội bạo hành. Đây là hiện tượng hết sức lạ lùng cổ kim hãn hữu.

Khẩu hiệu "Lê Khả Phiêu chơi gái" được đồng bào xử dụng như phù chú, họ hô to khi công an bộ đội đến đàn áp dân oan, thì chúng bị mù mắt ngay, vì vậy mà dùi cui của chúng mất hiệu lực, cứ nhắm khỏang không múa may búa xua.

Khẩu hiệu "Lê Khả Phiêu chơi gái" được xử dụng rộng rãi hơn nữa khi đồng bào thấy lấp lóan bọn công an bộ đội quân cán chính xuất hiện ở bất cứ đâu.

Dấu chàm trên trán "Lê Khả Phiêu chơi gái" càng đậm nét theo những hành vi gian ác và bạo ngược của từng thằng quân cán chính Cờ Máu, từ an ninh khu vực cho đến các nơi đóng quân sư đòan.

Dấu chàm trên trán "Lê Khả Phiêu chơi gái" cũng được bọn quân cán chính xử dụng để nhận ra cấp bậc của nhau, địa vị và quyền thế càng cao càng lớn thì càng đậm nét.

2. TẠI HẢI NGOẠI.

Khi đồng bào cần đến sứ quán hay lãnh sự quán VC thì gặp ngay bọn trên trán có dấu chàm "Lê Khả Phiêu chơi gái", địa vị chức vụ càng cao thì dấu chàm nầy càng hiện rõ.

Bọn văn công cho xuất ngoại ra các nước để tuyên truyền duyên dáng Việt Cộng cũng có dấu chàm "Lê Khả Phiêu chơi gái"

Riêng bọn gián điệp nằm vùng thì dấu chàm "Lê Khả Phiêu chơi gái" được bọn chúng bôi lên một lớp son phấn, bao che bằng một lớp da người, hay bằng bong bóng heo dán lên trên. Khi một tên điệp viên nằm vùng của chúng bị phát giác, thì lập tức 5 chữ "Lê Khả Phiêu chơi gái" liền hiện rõ dưới lớp sơn phấn.

3. KẾT LUẬN.

Dân oan khiếu kiện hô to "Lê Khả Phiêu chơi gái" khi bọn công an bộ đội đến bao vây đàn áp.

"Lê Khả Phiêu chơi gái" là khẩu hiệu mới tại Việt Nam.

Tòan dân ta khi gặp bọn quân cán chính của Cờ Máu thì hô to "Lê Khả Phiêu chơi gái" cho đến khi bạo quyền sụp đổ.

Trong tương lai gần đây, nhất định nhân dân ta sẽ lấy lại chính quyền.

Nguyễn Thị Bắc.
Hà Nội.

VAI TRÒ TRUYỀN THÔNG



VAI TRÒ TRUYỀN THÔNG.

Bất cứ cuộc chiến tranh nào, dù dưới hình thức cổ điển hay không quy ước, thì những yếu tố thông tin từ phía địch đều giữ một vị trí thật quan trọng. Trước kia, những nguồn tin thu nhặt từ hệ thống gián điệp được chuyển thành mật mã và ám số để gởi về trung ương nhằm giúp bộ tham mưu đủ yếu tố thảo kế hoạch dàn binh bố trận. Đồng thời dựa vào một vài dữ kiện nào đó để cổ võ có lợi cho mình cũng như tuyên truyền nhằm đánh lừa địch. Ngày nay, dưới thời đại điện tử, việc truyền thông trở nên dễ dàng, nhanh chóng và chính xác, thì ảnh hưởng tuyên truyền càng thuận lợi và có hiệu quả hơn. Vậy, tất cả mọi người có thể đóng vai trò truyền thông, riêng với Việt Nam, một số đồng bào tại quốc nội cũng như khối người Việt Quốc Gia đang định cư tại hải ngoại có thể làm công việc truyền thông một cách dễ dàng. Nhưng vấn đề quan trọng là người xử dụng truyền thông phải ý thức việc làm của mình để kết quả không bị phản ứng ngược, nghĩa là nếu không khôn khéo thì hành động truyền thông sẽ có ảnh hưởng chống lại đường lối của chúng ta và vô tình làm lợi cũng như nối giáo cho giặc.

Trước kia, muốn phổ biến đóng góp một quan niệm chính trị hoặc chuyển đi một bản tin, người làm truyền thông, đa số, phải là nhân viên đài truyền hình, đài phát thanh hay một cơ quan ngôn luận như báo chí nhà nước cũng như hay tư nhân. Đôi lúc người viết báo, viết tin còn bị gò bó bởi chủ trương đường lối của các cơ quan truyền thông, do đó một số tin tức có thể bị bóp méo hay đổi chiều theo chỉ thị của người chủ. Ngày nay dưới chế độ tự do, người muốn tham dự vào hoạt động truyền thông thì chỉ cần một máy vi tính để có thể nối mạng vào theo dõi tin tức hằng ngày, đóng góp ý kiến cũng như phổ biến bài vở. Có thể nói, việc tham gia vào lãnh vực truyển thông trong thời buổi nầy thật quá dễ dàng. Một ví dụ đơn giản, qua điện thoại di động, người ta có liên lạc kêu gọi bạn bè người thân trong những lúc cần thiết, như chúng ta đã thấy, những người biểu tình tại Tunisie, Ai Cập và Lybie đã xử dụng điện thoại di động để liên lạc với nhau giữa các thành phần xuống đường cũng như làm phương tiện đối thoại, thương thuyết với thành phần chống biểu tình (quân đội và cảnh sát) trong các cuộc nổi dậy vừa qua.

Từ chỗ xử dụng hình thức truyền thông quá dễ dàng, một số người đã lợi dụng phương tiện hiện đại nầy với nhiều mục đích khác nhau. Họ biến một phương tiện đại chúng là ‘diễn đàn chính trị’ của nguời Việt hải ngoại thành cái chợ tranh chấp, bôi xấu, chụp mũ và đâm chém nhau bằng những danh từ tận cùng của bỉ ổi. Hành động cố ý của một số người nầy đã làm hoen ố mục đích tốt đẹp các diễn đàn. Mặc dù gọi là ảo nhưng diễn đàn chính là những tổ chức văn hóa chính trị để tất cả mọi người vào đó thông tin, trao đổi, học hỏi và chia sẻ lẫn nhau. Nhưng trên thực tế, người ta bắt gặp trong ‘chốn giang hồ’ nầy những người bịt mặt giấu tên, xuất thân là thành phần cộng sản nằm vùng, nhận lệnh Hà Nội để đánh bất cứ ai. Ngoài ra cũng phải nói thêm, diễn đàn còn là nơi tụ tập của một số người bất tài, điên khùng, những ông bà ‘trời đánh’ ít học, xuất thân từ Chú Ía hoặc Cầu Muối… nhưng lại muốn một sớm một chiều nổi danh trong thiên hạ bằng nghề chưởi mướn hoặc lợi dụng diễn đàn để phóng ra những chuyện động trời gây xáo trộn cộng đồng… chẳng hạn như bịa chuyện xấu xa rồi post vào diễn đàn để nhục mạ các Đấng Tối Cao… Là loài quỷ, chúng không sợ phạm thượng khi đem Chúa đem Phật chưởi bới và phịa những giai thoại bôi bác để vu khống những vị lãnh đạo tinh thần. Trước những chuyện chướng tai gai mắt nầy, tức nhiên sẽ có người Quốc Gia chân chính ra tay ‘cho bọn chúng một bài học’. Nhưng hành động nầy đã vô tình dính vào âm mưu của địch. Chúng biết rằng khi đưa những vấn đề nầy ra vừa mục đích nhục mạ tôn giáo, đồng thời sẽ gây ồn ào và tranh cải trong dư luận, là cơ hội tốt để thiên hạ chú ý đến dù là chú ý với thái độ khinh bỉ. Có thể xem đây là một thành quả truyền thông của bọn việt gian cộng sản vì chúng đã biến các diễn đàn chính trị của người Tỵ Nạn thành chiến trường để người Việt hải ngoại tự đánh nhau, gây chia rẽ đúng theo âm mưu các nghị quyết phá hoại của chúng.

Ngoài ra, trên các diễn đàn cũng xuất hiện nhiều trường hợp của bọn cộng sản nằm vùng, những tay đâm thuê chém mướn hoặc những tên phá hoại mà trước năm 1975 chưa có một ngày phục vụ dưới chính thể Việt Nam Cộng Hòa (dù công chức hay quân đội), nay lại bịt mặt giấu tên qua nhiều nick name ‘dao to búa lớn’ rồi phóng lên diễn đàn những bài viết phản chiến của bọn đầu cơ trong nước cũng như ngoại quốc trước năm 1975, hoặc trích đoạn trong các hồi ký láo lếu của những tên tướng đã dốt, vừa ngu lại phản chủ (như Đỗ Mậu) để bôí nhọ đạo Công Giáo, Quân Đội và luôn cả hai chính thể VNCH.

Hơn nữa, nói đến diễn đàn ảo thì cũng phải nhắc đến những băng đảng, khi bị điểm mặt dù bóng bẩy hay chỉ đích danh, chúng hùng hổ bịt mặt, đội nhiều tên giả hoặc nhờ những người ngu ngơ, bệnh hoạn, nhưng lại ham danh, để nhờ post hộ dưới tên của họ những chuyện bôi xấu không đầu không đuôi, mục đích đánh trả lại những ai dám ‘đụng’ đến họ. Phải thành thật ghi nhận rằng, trên các diễn đàn đã có nhiều người cầm viết can đảm, dám đưa ra công luận những vấn đề có hại cho tập thể cũng như tố cáo đích danh nhóm người phá hoại công cuộc tranh đấu chung. Đó không phải là trò chụp mũ mà chính là một hành động can đảm để làm sạch cộng đồng và phải được hoan nghênh. Vậy đến giờ nầy Người Việt Quốc Gia hải ngoại cần phải có thái độ với những thành phần kể trên để trong sạch lành mạnh hóa cộng đồng, và việc trước nhất, xin lưu ý diễn đàn nào đã vô tình dung dưỡng thành phần nầy trong thời gian qua thì phải có thái độ. Vậy nếu có can đảm loại bỏ những thành phần phá hoại nầy thì lúc đó các diễn đàn mới có thể chính danh đảm trách công việc truyền thông trung trực và đem lại niềm tin cho người Việt hải ngoại khi vào các diễn đàn net.

- Phương tiện truyền thông đại chúng hiện nay hoạt động dưới nhiều hình thức, xin nêu ra hai loại chính:

Các cơ sở báo chí, truyền thanh, truyền hình với sự có mặt của hàng triệu thính khán giả hằng ngày, thì những bản tin, những bài bình luận ảnh hưởng thật sâu đậm và rộng rãi từ hải ngoại vào tận trong nước. Một điều không thể chối cãi: người Việt hải ngoại trên các lục địa đã có biết bao nhiêu báo, từ lá cải, báo biếu không, đến nhật báo, tuần báo và nguyệt báo cũng như nhiều đài phát hình và phát thanh… đó chưa kể đến những tổ chức truyền thông văn hóa tuyên bố không liên quan đến vấn đề chính trị và một số khác thì mục đích phục vụ cho quyền lợi cá nhân, phe nhóm hay đã bị địch mua chuộc. Một số trong những cơ quan truyền thông nầy đã mai phục sẵn và sẽ ra quân khi đèn xanh bật lên, do đó, chúng ta vẫn thường gặp một vài cơ sở trở cờ, giả vờ nhầm lẫn đổ lỗi cho nhau khi đăng những bài có lợi cho cộng sản. Chúng tôi đồng ý rằng muốn tạo dựng một cơ sở truyền thông thì cần phải có khả năng tài chánh, nhưng một khi ai đó đã ngữa tay nhận tiền của kẻ thù, là một hành động ‘dính chàm’ thì xem như tự buộc dây vào cổ, chắc chắn không bao giờ thoát khỏi âm mưu ma giáo của bọn cộng phỉ mà phải ngậm miệng thi hành những chỉ thị của chúng.

Các diễn đàn net và diễn đàn Paltalk chính trị cũng là nơi thu hút những người thường trăn trở cho quê hương dân tộc. Nhưng đây là những diễn đàn ảo, người tham dự đủ các thành phần và khuynh hướng chính trị khác nhau, họ vào đây có thể để xây dựng cũng như phá hoại. Các diễn đàn nầy là con dao hai lưỡi, nếu các chủ diễn đàn muốn đông khách, không kiểm soát và kềm chế những phần tử phá hoại thì các diễn đàn nầy sẽ mất tính cách trang nghiêm đối với những ai thực tâm muốn đóng góp cho công cuộc tranh đấu chung của dân tộc. Các diễn đàn net là những diễn đàn ảo với một số người mang nick name, có kẻ nhiệt tâm với cộng đồng nhưng cũng là nơi để những tên nằm vùng, phá hoại có môi trường hoạt động.

Mỗi lần vào diễn đàn net, bắt gặp vài ba trăm mail gởi đến, nhưng thật buồn vì một số ít người mục đích vào đây để đấu đá chưởi nhau với những lời lẽ bậc thầy của dân Chú Ía và cầu Muối. Hoặc còn nữa, trên các diễn đàn net thông tin chính trị, nhiều vị ngày nào cũng vào post cả chục lần những chuyện riêng tư thăm hỏi giữa hai người hay mời gọi đi xem các trang web văn thơ của họ… Cũng như lúc vào diễn dàn Paltalk thì gặp không ít người đến để nghe diễn giả nói chuyện mà mục đích để ‘chat’ với nhau hoặc hát một vài bài xong rồi nhảy qua diễn đàn khác ! Cá nhân tôi nghĩ rằng, có rất nhiều diễn đàn văn thơ phi chính trị dành riêng, xin mời họ vào đúng chỗ để tha hồ tâm sự hay quảng cao cá nhân. Xin dành các diễn đàn chính trị cho những ai đang cần theo dõi thông tin cần thiết trong giai đoạn dầu sôi lửa bỏng nầy.

Trong vài năm vừa qua xuất hiện thêm nhiều hình thức truyền thông, tuy gọi là cá nhân nhưng đã mang lại nhiều kết quả tốt đẹp qua các hệ thống nối mạng và kết bạn với nhau : Đó là các blog, facebook hoặc youtube. Các hình thức truyền thông nầy có thể trung thực vì người viết cũng là chủ, họ bộc lộ tình cảm, quan niệm riêng và được chuyển đến rất nhiều người. Cũng nhờ những blog, facebook hoặc youtube, trong nước cũng như hải ngoại đã tiếp nhận được những tin tức cũng như hình ảnh trung thực và kịp thời về những biến cố vừa xảy ra tại quốc nội cũng như trên thế giới. Và phải ghi nhận thêm rằng, nhờ các blog và facebook người Việt hải ngoại hiểu được những trăn trở của thành phần bị trị trong nước cũng như những ưu tư thầm kín của đồng bào tại nội địa. Ba hình thức truyền thông blog, facebook và youtube cần được phổ biến và bành trướng, vì đây là một lối tuyên truyền hữu hiệu và kín đáo, công an việt gian cộng sản khó kiểm soát nhất là dưới hình thức facebook và youtube.

Dưới thời đại điện tử nầy ai cũng có thể làm truyền thông, nhất là người Việt hải ngoại. Vậy xin đưa ra vài ý kiến đối với hai thành phần chính: Sáng tác và phổ biến (cơ sở truyền thông và người chuyển tin).

Sáng tác ở đây xin nói một cách rộng rãi, những người cầm viết (văn thơ, nhà báo, nhà bình luận, người làm phóng sự, nhiếp ảnh gia, ca nhạc sĩ cũng như họa sĩ) hãy dùng ngòi bút, đặt nặng chiều hướng sáng tác của mình làm thế nào để có thể góp phần đắc lực và có lợi cho cộng đồng cũng như phong trào tranh đấu chung của dân tộc. Đối với nghệ sĩ trình diễn, nên dùng khả năng của mình để làm một cái gì cho quốc gia dân tộc, đồng thời chứng tỏ chút ân tình nhằm đền đáp công ơn của đồng bào tỵ nạn, là những người đã một thời ủng hộ và đùm bọc để ngày nay đa số nghệ sĩ gốc tỵ nạn công thành danh toại tại hải ngoại.

Ngoài ra phải khẳng định một điều rằng, người chuyển tin là những chiến sĩ quan trọng hơn kẻ sáng tác, vì chính nhờ thành phần nầy, những bài viết được chuyển đến tận tay tất cả bạn bè, người thân, các diễn đàn, các cơ quan truyền thông, các tổ chức quốc tế và ngay cả trong nội địa. Với một vai trò quan trọng như vậy, người chuyển tin phải chịu trách nhiệm việc làm và phải thận trọng khi chuyển đi một bản tin cũng như bài viết, không thể chuyển đi một cách bừa bãi những bài viết có tính cách đánh phá hoặc có nhiều ẩn ý qua lối hành văn chơi chữ, hậu quả sẽ gây nhiều phản ứng ngược có lợi cho kẻ thù.

Vai trò các cơ quan truyền thông cũng như những diễn đàn chính trị đều phải nhận trách nhiệm của mình, không vì mục đích cá nhân để buông xuôi cho các thành phần phá hoại được an toàn múa gậy vườn hoang. Đồng ý rằng, hải ngoại là xứ tự do, ở đây quyền suy nghĩ và phát biểu là tượng trưng cho chế độ tự do. Nhưng phải nhìn nhận rằng người Việt hải ngoại chúng ta chỉ biết kêu gọi tự do suông đồng thời lạm dụng hành xử quyền tự do ngôn luận không đúng chỗ, nhưng một số đông chưa biết đặt mình vào vị trí của một người tỵ nạn, chưa biết đặt cộng đồng vào vai trò của một tập thể đang tranh đấu, và cũng chưa biết đặt quyền lợi đất nước và dân tộc Việt Nam lên trên tất cả từ đó chưa có ý thức việc làm của mình và cũng chưa hiểu được thế nào là tự do của một dân tộc đang trong hoàn cảnh chiến tranh.

Có thể nói rằng tự do thời bình và tự do tại các xứ văn minh khác xa với tự do dưới thời chiến, nhất là với tình trạng đất nước của chúng ta hiện nay. Xin lấy một ví dụ, nước Pháp thường tự hào là nơi nhân quyền tự do nhất thế giới, nhưng nước Pháp đã kẹt cứng với chính sách tự do quá trớn của họ. Chính vì vậy, nước Pháp đã tạo ra một thứ tự do nửa vời : Chính phủ không ra chính phủ, cảnh sát thì sợ băng đảng, nội các chẳng những mị dân để kiếm phiếu mà còn nhu nhược trước một thiểu số sắc dân già mồm ở lậu… Hành động nầy đã hũy hoại tôn ti trật tự tốt đẹp của một xứ tự do nhân quyền nhất thế giới. Hơn nữa, xét cho cùng, thì quyền tự do đúng nghĩa của nó, nếu áp dụng trong thời bình sẽ tốt đẹp, nhưng dưới thời chiến, nếu không biết giới hạn thì đất nước sẽ sinh loạn, rồi tự do đâu chẳng thấy mà chỉ còn là một xã hội bất ổn, mất trật tự và an ninh tối thiểu cho người dân không còn nữa ! Biện pháp ‘thiết quân luật’ hay ‘giới nghiêm’ trong thời chiến là một biện pháp để kiểm soát và bảo đảm an toàn cho người dân, vậy xin đề nghị với các cơ quan truyền thông cũng như diễn đàn chính trị ‘hãy áp dụng lệnh thiết quân luật’ hoặc ban hành ‘giới nghiêm’ để đóng cửa vĩnh viễn những thành phần mang nhiều nick name, gồm bọn cộng sản nằm vùng, các nhóm côn đồ phá hoại tôn giáo… chúng thường trực vào các diễn đàn mục đích phá hoại và chụp mũ người quốc gia. Nếu được như vậy, vấn đề truyền thông của chúng ta sẽ đạt được thành quả tốt đẹp.

Một kinh nghiệm cho thấy trong cuộc tranh đấu cho tự do no cơm ấm áo đối với đồng bào nội địa, người Việt Quốc Gia hải ngoại cần phải tận dụng các phương tiện truyền thông để đánh gục chế độ thối nát đảng cộng sản việt gian. Nhưng thực tế, việc tuyên truyền qua các phương tiện truyền thông, cộng sản việt gian đã vượt xa người Việt Quốc Gia chúng ta, bằng chứng trên các hệ thống google, yahoo và ngay cả những diễn đàn của các cộng đồng chúng ta tại các xứ Âu-Mỹ. Thử mở máy đánh một chữ (bằng tiếng Việt) trên các hệ thống Google hoặc Yahoo thì một hai giây sau sẽ xuất hiện cả triệu bài viết hoặc hình ảnh có liên quan của chữ muốn tìm. Nhưng nếu chịu khó theo dõi, chúng ta sẽ thấy trên một nửa là những bài viết hoặc hình ảnh do các cơ quan của chế độ cộng sản hoặc thành phần ‘đỏ’ trong nước post lên. Cộng đồng chúng ta không thiếu người giỏi về vi tính, vậy xin Quý Vị hãy tìm cách đưa vào Google và Yahoo tất cả những bài viết, thông tin, hình ảnh nào liên quan đến đời sống tại quốc nội cũng như ở hải ngoại và những thành quả tranh đấu nhằm giải thể chế độ cộng sản việt gian để cho thế giới hiểu, cảm thông và ủng hộ hành động của chúng ta.

Vậy có thể kết luận rằng, trong cuộc chiến chống bạo quyền cộng sản hiện nay, diễn đàn hải ngoài là trận địa, truyền thông là vũ khí và tất cả người viết cũng như quý vị chuyển tin là những chiến sĩ anh dũng của trận chiến ngày hôm nay.

Đinh Lâm Thanh.

TRUYỀN THỐNG CỘNG SẢN



TRUYỀN THỐNG CỘNG SẢN.

Hồ Chí Minh, khi rước quân đội thực dân Pháp từ Hải Phòng lên Hà Nội để rồi Pháp chiếm luôn Hà Nội, đánh Quốc Dân Ðảng giúp Hồ Chí Minh, đã bị hầu hết dân trong nước phản đối, vì cái tội rước voi (Pháp) về dày mả tổ quá rõ ràng, nhưng Hồ Chí Minh đã tự bào chữa rằng: “Ta thà ăn cứt thằng Tây chứ không làm bạn với thằng Tàu”. Ý Hồ Chí Minh cho rằng Tàu là tên quỷ quyệt, là kẻ thù truyền kiếp của dân Việt Nam v.v thì thà làm tôi thực dân Pháp còn hơn làm bạn với Tàu. Nhưng than ôi! Sau này, Hồ Chí Minh và đảng Cộng Sản của y chẳng những làm bạn với Tàu Cộng mà còn làm đầy tớ cho chúng nó. Nào là vâng lệnh Mao Trạch Ðông thực hiện Chiến Dịch Cải Cách Ruộng Ðất, giết đến 200 ngàn người Việt Nam vô tội, trong đó có đến 20 ngàn cán bộ đảng viên. Một chiến dịch khủng khiếp như vậy mà Hồ Chí Minh phải vâng lời Mao Trạch Ðông mà làm, nếu không sẽ bị Mao Trạch Ðông “phê điểm” là thiếu kiên định lập trường! Lập trường gì thưa quý vị? Lập trường tam vô, lập trường giết người không gớm tay, không chớp mắt. Chỉ nguyên cái việc vâng lời ngoại bang mà giết hại dân lành với cái tội danh: địa chủ, một tội danh mà bây giờ bọn Cộng Sản của thế kỷ 21 này không có tên nào là không phạm.

Nghe lời ngoại bang, giết cho đủ số, nếu thiếu thì đôn lên, tức là ban đầu chỉ đấu tố rồi xử tử những ai có ruộng mà không làm, chỉ mướn người làm hoặc cho người khác thuê gọi là tá điền. Sau khi bắt giết hết những người này, chưa đủ số, Hồ Chí Minh ra lệnh bắt những kẻ có một mẫu ruộng trở lên, dù cho thuê hay tự mình canh tác. Cũng chưa đủ, Hồ Già lại xuống lệnh ghép tội địa chủ những kẻ chỉ có 5, hoặc 3 sào ruộng. Sau khi đã giết no nê, chán chê rồi, Hồ Chí Minh sợ cán bộ và dân chúng nổi loạn, bèn đem Trường Chinh Ðặng Xuân Khu ra làm vật tế thần. Hồ Chí Minh lên diễn đàn khóc như mưa, bảo rằng “Chú Ba (Trường Chinh) không cho Bác biết gì hết, Chú Ba tội nặng lắm”. Những giọt nước mắt và lời đỗ tội cho Trường Chính của Hồ Chí Minh chứng tỏ hắn ta là một tên khiếp nhược. Là lãnh đạo mà kẻ thân cận với mình làm một tội ác tày trời như vậy, kéo dài cả năm mà Hồ Chí Minh không biết họa là đui mù. Mà có đui mù thì cũng còn lỗ tai để nghe, tại sao không biết, khi việc xảy ra tại Hà Nội, tại Hải Phòng, tại các tỉnh xung quanh thủ đô Hà Nội? Ðúng Hồ Chí Minh là “con vật không có lỗ tai”. Sau khi phạm tội ác nói trên, theo như ông Vũ Thư Hiên, con trai cụ Vũ Ðình Huỳnh được cụ Huỳnh tiết lộ cho biết thì Hồ Chí Minh luôn luôn gọi Trung Cộng là thiên triều!

Chẳng những thế, ngày 04.9.1958, Chu Ân Lai vừa ra văn thư xác định lại lãnh hải mà mục đích là cướp của Việt Nam Hoàng Sa và Trường Sa, thì ngày 14.9.1058, Hồ Chí Minh đã ra lệnh cho Phạm Văn Ðồng viết thư trả lời là sẽ “tôn trọng quyết định ấy“. Cái truyền thống “ăn c.” của Tàu Cộng được truyền mãi xuống các thế hệ Cộng Sản Việt Nam từ đó. Ðến bây giờ, tay chân, thuộc hạ của Hồ Chí Minh vẫn noi theo cái “truyền thống Cộng Sản Việt” đó để tiếp tục phục vụ Trung Cộng.

Ðứng về phương diện nòi giống, về truyền thống của người Việt Nam, và với những tội lỗi rước voi về dày mả tổ của đảng Cộng Sản kể từ Hồ Chí Minh, Phạm Văn Ðồng cho đến bây giờ, chúng ta phải gọi những tên này là gì? Gọi chúng là những con vật thì quá bất công cho những con vật mà gọi chúng là con người đã mất nhân tính thì cũng oan cho con người.

Trong khi đó, Lê Chí Quang, một thanh niên vừa mới tốt nghiệp cử nhân luật, do Ðại Học miền Bắc đào tạo, nhưng không theo truyền thống Cộng Sản đã dám viết bài khuyên Việt Cộng phải Cảnh Giác đối với Tàu Cộng. Lê Chí Quang quả thực là kẻ mang dòng máu Việt kiên cường và biết thương nòi giống. Thế là Lê Chí Quang phải ở tù!

Gần đây nhất, khi Việt Cộng để cho Trung Cộng tổ chức rước đuốc Olympic qua ngả Việt Nam, sinh viên học sinh biểu tình phản đối thì Việt Cộng cho công an đàn áp. Những tên công an này không phải là người Việt Nam. Những bà mẹ đẻ ra chúng, những ông cha đã nuôi dưỡng chúng phải mang tội đối với tổ tiên. Tại sao cũng ở trong đất nước, dưới sự giáo dục của Việt Cộng mà Lê Chí Quang biết bổn phận của một người Việt Nam, khuyên Việt Cộng phải cảnh giác Trung Cộng mà những tên công an Việt Cộng lại đàn áp sinh viên chống Trung Cộng? Chỉ vì những sinh viên này bất bình trước hành động của Trung Cộng coi lãnh thổ Việt Nam như là của chúng?

Tại sao những tên chóp bu Việt Cộng lại hèn nhát đến quỳ lụy Trung Cộng hơn cả tổ tiên? – Truyền thống Cộng Sản. Nói rõ hơn là truyền thống Cộng Sản Việt Nam, truyền thống của tên đầu đàn Cộng Sản là Hồ Chí Minh truyền xuống. Cái truyền thống phản quốc, làm nhục ông bà cha mẹ. Tại sao tôi nói đó chỉ là truyền thống Cộng Sản Việt Nam? – Trước khi trả lời câu hỏi này, chúng ta phải trả lời câu hỏi tại sao cũng là Cộng Sản, cũng xưng tụng là “anh em đồng chí xã hội chủ nghĩa ruột thịt” mà Trung Cộng biết bành trướng lãnh thổ của chúng, còn bọn Việt Cộng lại đem lãnh thổ của cha ông dâng cho chúng? Làm Cộng Sản phản bội tổ quốc, giết hại đồng bào mà lại làm cái loại Cộng Sản đầy tớ! Những người tự xưng hoặc hãnh diện mà khoe rằng mình là người Cộng Sản nên suy nghĩ lại, thà làm “đầu gà, còn hơn làm đít …voi” quý ông bà ạ! Quý vị muốn chối? Thác Bản Dốc, Suối Phi Khanh là những dịa danh Việt Nam, bây giờ đã là của Trung Cộng. Tại sao công an Việt Nam lại đàn áp sinh viên biểu tình chống Trung Cộng?

Truyền thống Cộng Sản còn đáng ghê tởm hơn nữa khi có những người đã tự xưng mình phản tỉnh rồi, nghĩa là biết Cộng Sản phản dân hại nước rồi, quay trở lại với dân tộc, với bản chất con người, nhất là con người Việt Nam, thế mà “cái tật” Cộng Sản vẫn còn. Ông Tô Hải, một người mấy chục năm theo Việt Cộng, chấp nhận đã làm những điều gian ác, chấp nhận mình là một trong những “Thằng Hèn” nên đã đưa đất nước đến ngày hôm nay, ngồi bên bờ vực thẳm của diệt vong, thế nhưng, cái truyền thống Cộng Sản vẫn còn, ông ta biết một bài tràng giang đại hải rồi đi đến kết luận: “Nên nhớ, Trung Quốc không bao giờ ngồi yên khi thấy “một phần lãnh thổ” của họ có nguy cơ sụp đổ đâu. Nhân đây, tớ cũng xin nhắc lại một khẳng định thứ 2 của tớ “Chừng nào Trung Quốc chưa thay đổi thì Việt Nam cũng chưa có thay đổi”. Lê Chí Quang, Lê Thị Công Nhân, Nguyễn Văn Ðài là những người trẻ được đào tạo dưới chế độ Cộng Sản, thế mà họ có những hành vi của người Việt Nam truyền thống. Bao nhiêu ý chí, bao nhiêu lời khuyên mà Tô Hải đã nói với thanh niên trong bài viết này ai cũng tưởng để giúp thanh niên Việt Nam làm cách nào lật đổ chế độ Cộng Sản, nhưng rốt cuộc, với 2 câu nói trên đây, ai cũng biết bài viết chỉ với mục đích đầu hàng, quên đi công cuộc cách mạng Hoa Lài! Tại sao phải chờ Trung Quốc thay đổi? Tại sao lại chấp nhận Việt Nam là “một phần lãnh thổ” của Trung Quốc?

“Cũng là một thói quen xấu mà người Việt nói chung đã gần một thế kỷ nay là: bị cái chữ “SỢ” nó áng ngữ trong đầu óc, tim, gan! Cái sợ này nó càng được bành trướng khi bộ máy đàn áp bằng võ lực cũng như đàn áp tư tưởng khổng lồ luôn không nhẹ tay với bất cứ ai, kể cả ông tùy viên chính trị của Ðại Sứ Quán Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ, đến dân biểu Loretta Sanchez”. Ðọc cái đoạn này, chúng ta tự hỏi với sự kềm kẹp như vậy, với cái “thẳng tay đàn áp” như vậy, tại sao Tô Hải lại có thể phản tỉnh trong khi đang nằm trong lòng chế độ Cộng Sản? Tô Hải can đảm hơn người hay Tô Hải được lệnh phản tỉnh? Trong cái mà Tô Hải gọi là “bộ máy đàn áp” của Việt Cộng biết đâu có một vài bộ phận trong cái máy đó sẽ hỗ trợ cho cuộc cách mạng một khi nó được bùng nổ? Chắc chắn là quân đội Trung Cộng có trước quân đội Việt Cộng, thế mà khi vụ Thiên An Môn nổ ra đã có mấy sư đoàn từ chối đàn áp, cuối cùng Ðặng Tiểu Bình phải đưa một sư đoàn “không cha không mẹ” tức là con hoang về mới dẹp được sinh viên Thiên An Môn? Không lẽ quân đội Việt Cộng toàn là những đứa con hoang? Không lẽ quân đội Cộng Sản thua xa quân đội Ai Cập, Tunisia? Ðã có bao nhiêu tướng lãnh về hưu đã phản đối Việt Cộng đương quyền? Chẳng lẽ giữa người về hưu và người đương quyền có một lằn ranh? Người Việt Nam đã gần cả thế kỷ mang bệnh “SỢ” nay họ hết sợ và sắp sửa đứng lên thì Tô Hải, Nguyễn Minh Cần, Nguyễn Thượng Long và Nguyễn Cần tức Tú Gàn ngăn cản? “Vạn sự khởi đầu nan” nếu không khởi đầu thì làm sao kết thúc được?

Cái truyền thống Cộng Sản giúp cán bộ chỉ biết tuân lệnh cho đến nỗi trở thành những cái máy, không còn biết phân biệt phải trái cho đến nỗi Hồ Chí Minh bịp một cách trắng trợn rằng tội ác Cải Cách Ruộng Ðất là do Trường Chinh tự ý làm mà cũng tin, ban đầu thì phải tin sau đó là tin luôn. Nhưng cũng có người phản tỉnh. Thế nhưng cũng có những Nguyễn Minh Cần, Tô Hải, Nguyễn Thượng Long và nhiều người nữa thoát khỏi cái truyền thống đó mà phản tỉnh, tại sao người Việt bị cái sợ thấm vào tim, óc cả thế kỷ lại không “được phép” hết sợ? Bằng chứng là họ không sợ và đứng lên thì những người can đảm như Tô Hải, Nguyễn Minh Cần lại kéo xuống?

Không có cái gì mà không có ngoại lệ. Cái ngoại lệ giúp cho những kẻ suốt đời làm tôi mọi Cộng Sản như Tô Hải, đến cuối đời phản tỉnh. Cái ngoại lệ cũng giúp cho những người Việt Nam “sợ cả thế kỷ” nay nhờ cái gương của các dân tộc Tunisia, Ai Cập, Lybia mà vứt bỏ cái sợ để làm Cách Mạng Hoa Lài. Cái truyền thống Cộng Sản đã in trí rằng khi nào Trung Quốc thay đổi thì Việt Nam mới thay đổi theo, nhưng văn hào Nguyễn Du đã từng nói “xưa nay nhân định thắng thiên cũng thường” huống gì là Tàu Cọng? Quân Mông Cổ chiến thắng cả hoàn cầu tại sao người Việt Nam lại thắng chúng? Tại sao lại chấp nhận dễ dàng rằng Việt Nam là một phần lãnh thổ của Trung Cộng? Nếu cha ông chúng ta cũng chấp nhận như vậy thì hôm nay còn 2 chữ Việt Nam hay không? Tại sao đã 52 năm rồi người Tây Tạng vẫn đấu tranh cho một Tây Tạng độc lập? Một thằng bé bị bỏ rơi từ khi mới lọt lòng mẹ, được một đạo sĩ ẵm lên núi nuôi. Không biết đến người nào khác ngoài sư phụ. Ðến năm 20 tuổi được vị đạo sĩ cho theo xuống núi, khi thấy một cô gái làm ruộng bên đường nó hỏi sư phụ “Cái gì đây?” Sư phụ trả lời đó là bó lúa. Ngần ngừ vài giây, chàng thanh niên liền xin phép sư phụ cho nó “theo bó lúa”. Bản năng con người đã giúp chàng thanh niên nhận biết “tên thật” của bó lúa.

Cái “ngoại lệ” bổ túc cho cái bản năng, làm sống lại cái bản năng, có như thế mới giúp cho Tô Hải và Nguyễn Minh Càn phản tỉnh tuy trước đó cái truyền thống Cộng Sản đã làm cho Tô Hải trở nên thằng hèn. Ðừng để người ta cho rằng cái truyền thống Cộng Sản trong Tô Hải chỉ giúp cho Tô Hải “ngụy phản tỉnh”. Nhưng kẻ viết bài này tin chắc rằng cuối cùng thì cái bản năng con người sẽ đánh bại cái truyền thống Cộng Sản.

Ở San Jose đây cũng có hiện tượng đó, một số người trẻ lớn lên, ăn học theo lối Mỹ, thế mà không hiểu sao chúng lại có một ngoại lệ là làm theo lối Cộng Sản. Chúng mời mọi người tức là không trừ ai đến dự một buổi họp, nhưng khi đến nơi thì chúng chỉ cho những kẻ thuộc về phe của chúng vào mà thôi. Ðã là phe của chúng rồi mà chỉ được vào trong với điều kiện không được dùng máy quay phim, chụp hình và cả thu băng. Không phải chúng sơ suất mà làm một lần, chúng còn lập lại một lần y chang như vậy nữa! Tô Hải thường hội họp với Cộng Sản chắc phải nhận biết đây là truyền thống Cộng Sản chứ? Thế nhưng chúng tôi vẫn “phấn đấu”, hy vọng chúng sẽ trở lại bản năng con người. Chúng tôi dùng tên thật, địa chỉ, và chính con người thật để nói cho chúng biết điều hay lẽ phải, nhưng chúng chỉ dùng những tên ma tuổi quỷ để đối phó lại, y như những tên du kích núp trong quần chúng mà “chiến đấu”. Chúng tôi phải vất vả, gian lao, thậm chí còn bị đồng hương do ảnh hưởng rỉ tai của chúng ghét bỏ chúng tôi, cho tờ báo chúng tôi là “tờ báo chửi”. Nhưng hôm nay, bộ mặt thật của chúng đã được phơi bày, rất hy vọng chúng sẽ trở lại bản năng của con người và bản chất của người Việt Nam. Những tướng lãnh hồi hưu, những cựu lãnh tụ Việt Cộng đã mạnh dạn đưa ra những tư tưởng, những phát biểu đúng đường lối của người Việt Nam chân chánh, chúng tôi hy vọng sẽ giúp được cho những lãnh đạo Việt Cộng, những tướng lãnh đương quyền trở về với bản năng con người và bản chất của người Việt Nam. Trong bài “Ðồng tiền đi trước” chúng tôi khuyên người Cộng Sản nên “phản tỉnh” hợp tác với dân chúng trước khi cuộc Cách Mạng Hoa Lài bùng nổ. Họ sẽ hợp tác với dân tộc khi dân tộc đứng lên lật đổ chế độ Cộng Sản, biến sự đàn áp thành sự kết hợp, biến con người đã mất nhân tính “đoàn tụ” với bản năng con người, bản chất người Việt. Mấy người đã nhận biết truyền thống Cộng Sản là tàn ác, là tội đồ của dân tộc mà trở về, dù có “ngụy hàng” thì cũng nên “chính hàng” cho phải đạo con người

Lê Văn Ấn.

Ba Ðảng Viên Việt Tân Bị Bắt Tại Sài Gòn



Ba Ðảng Viên Việt Tân Bị Bắt Tại Sài Gòn.

Ba đảng viên của đảng Việt Tân bị bắt ở Sài Gòn hôm 15 tháng 3, khi đi biểu tình cùng với hàng chục nông dân chống giải tỏa đất đai, đền bù bất công. Hai người ở Quận Cam, một người ở Colorado.

Ông Hoàng Tứ Duy, phát ngôn viên Việt Tân cho báo Người Việt biết qua điện thoại, cả ba người bị bắt đều là công dân Hoa Kỳ.

Những người bị bắt là bà Jennifer Trương (tức Nhu), ông Nguyễn Lý Trọng (tức Thái) và ông Nguyễn Quang Khanh (tức Sơn) là các đảng viên Ðảng Việt Tân. Trong đó, bà Jennifer Trương và ông Nguyễn Lý Trọng là cư dân quận Cam, California.

Bản thông cáo báo chí hôm Thứ Tư, 16 tháng 3, 2011 của đảng Việt Tân nói việc bắt giữ xảy ra hôm Thứ Hai vừa qua trước trụ sở tiếp dân của nhà cầm quyền Việt Nam ở số 210 Võ Thị Sáu, Sài Gòn.

Theo ông Duy cho báo Người Việt biết, cả 3 đảng viên Việt Tân nói trên chỉ về Việt Nam thời gian gần đây. Họ đã đến thăm viếng, ủy lạo các nông dân đã bị tước đoạt đất đai tài sản, đền bù bất công.

Bản thông cáo báo chí của Việt Tân thuật lại: “Ðến khoảng 10 giờ, số bà con dân oan từ nhiều tỉnh và Sài Gòn kéo đến biểu tình đã lên đến hàng trăm người, với nhiều băng rôn tố cáo các hành vi cướp bóc của các quan chức cầm quyền và kêu oan. Công an sắc phục đủ loại và thường phục vây quanh số người biểu tình, giựt máy chụp hình, điện thoại, mở loa phóng thanh rất lớn để át tiếng hô phản đối và sau đó bắt đi một số người.”

Bản thông cáo báo chí cho rằng: “Biểu tình ôn hòa là một phần của nhân quyền được thế giới công nhận trong bản Tuyên Ngôn Quốc Tế Nhân Quyền mà chính nhà cầm quyền CSVN đã ký kết tôn trọng.” Cho nên “việc đảng viên Việt Tân tham gia biểu tình để cùng tranh đấu cho nỗi oan ức của các nạn nhân bị cướp đất cướp nhà không chỉ là việc làm chính đáng mà còn là nghĩa vụ đối với đồng bào ruột thịt.”

“Hôm Thứ Hai, họ chỉ mới cùng với các nông dân tham dự biểu tình chừng hai tiếng đồng hồ thì bị bắt.” Ông Duy nói.

Khi được hỏi Tòa Tổng Lãnh Sự Hoa Kỳ đã biết vụ này chưa, ông Duy cho hay: “Tòa Tổng Lãnh Sự Mỹ tại Sài Gòn đã được thông báo và họ cho hay đã liên lạc và đặt vấn đề với phía nhà cầm quyền Việt Nam. Phía Việt Nam công nhận có bắt một số người nhưng chưa cho biết tên.”

Theo qui ước tổng lãnh sự, nội trong 96 giờ khi người ta bị bắt, đại diện chính phủ Hoa Kỳ ở Sài Gòn phải được thông báo tên tuổi và viên chức Tòa Tổng Lãnh Sự được quyền thăm viếng.

Hồi tháng 10 năm ngoái, một số đảng viên Việt Tân từ ngoại quốc về phát truyền đơn ở công viên Lý Thái Tổ, Hà Nội, nhân dịp nhà cầm quyền rầm rộ tổ chức đại lễ kỷ niệm “Nghìn Năm Thăng Long.” Những người này đã bị bắt thẩm vấn rồi trục xuất ra khỏi Việt Nam.

(TN)

Ai sSẽ Là Người Cứu Dân Việt Nam





Ai sSẽ Là Người Cứu Dân Việt Nam.

Sáng ngày 16-3-2011 những thân nhân của 24 thủy thủ của tàu Hoàng Sơn Mặt Trời bị cướp biển Somali bắt giữ từ trước Tết đã đứng dưới trời mưa và gió rét, trước cổng Bộ Ngoại Giao Việt Nam để chờ Nguyễn Thanh Sơn, thứ trưởng BNG Việt Cộng đặc trách về người Việt Nam ở nước ngoài tiếp xúc. Các nhân viên gác cổng của BNG Việt Cộng nói rằng ông Sơn đi vắng.

Theo ông Phạm Văn Khang, bố đẻ của thuyền viên Phạm Văn Vũ cho biết:

– Anh Vũ năm nay 28 tuổi, có một vợ và hai con nhỏ, nhà đi thuê. Cùng với 23 gia đình có cùng hoàn cảnh, ông Khang và mọi người đã đi kêu gọi giúp đỡ từ nhiều nơi từ Thành ủy, sở nội vụ, văn phòng chính phủ, nhà nước, đảng ủy các cấp, các bộ ngành liên qua nhưng chỉ được câu trả lời chung chung là sẽ xem xét, đang tìm hiểu, đang theo dõi.
Từ đó đến nay, từ phía các cơ quan chức năng của Việt Nam chưa có câu trả lời nào rõ ràng cho gia đình các nạn nhân bị cướp biển Xomali bắt giữ.

Về phía hải tặc Somali đã cho phép các thuyền viên gọi điện về nhà, để đòi số tiền chuộc là 3,5 triệu USD. Các thuyền viên cho biết họ đang bị giam giữ trong điều kiện cực kỳ tồi tệ, khẩu phần thức ăn ít ỏi, mất vệ sinh khiến sức khỏe của họ sa sút, nhiều người đã mắc bệnh nếu không được chữa trị có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ông Khang nói thêm rằng:

Ông hy vọng nhà nước Việt Nam có chủ quyền, là một nhà nước có vị thế trên thế giới như báo chí đã nói, lại từng là thành viên của Hội Đồng Bảo An Liên Hợp Quốc thì sẽ có những biện pháp cấp thiết để cứu những công dân của mình.

Nhưng khi được hỏi, nếu ông và các gia đình một lòng tin như vậy, thì khăn gói từ xa đến đây, trong cơn mưa lạnh giá này đứng đợi chờ điều gì ?

Ông nói rằng sau bao nhiêu lần đi các nơi, đến nay chúng tôi đã gần tuyệt vọng, chúng tôi sẽ đứng ở đây đến bao giờ gặp được Nguyễn Thanh Sơn tìm câu trả lời mới thôi, con em chúng tôi làm việc cho công ty Hoàng Sơn, mà công ty này đóng thuế cho nhà nước. Trong số thuế đó có công sức con em chúng tôi, đương nhiên nhà nước Việt Nam dù ở lý do nào đi nữa thì cũng có trách nhiệm với con em chúng tôi. Tình cảnh của những người đang bị giam cầm thực sự rất nguy hiểm, tính mạng của họ chỉ tính từng ngày, không thể chần chừ, nấn ná được. Các gia đình đã đề nghị nhà nước cho vay khoản tiền chuộc và họ cam kết sẽ trả, nhưng đề nghị này dĩ nhiên chỉ là một phương án có tính tham khảo đối với cơ quan chức năng Việt Nam.

Từ một nguồn tin khác cho biết, thì trong một cuộc họp giữa các ban ngành có liên quan, thứ trưởng Lê Thanh Sơn đã kiến quyết bác bỏ chuyện chuộc tiền. Lê Thanh Sơn nói rằng bọn cướp biển Somali rất ”nể Việt Nam” chúng sẽ thả người. Ý kiến thắc mắc rằng nếu để lâu có chuyện gì thân nhân gia đình kéo lên Hà Nội phản ánh thì sao, Lê Thanh Sơn ung dung đáp, nếu làm thế là định làm loạn, kéo lên Hà Nôi thì sẽ bị xử lý theo pháp luật, chả có gì phải lo.

Có lẽ Lê Thanh Sơn rành rẽ và tự tin một cách chuyên nghiệp khi đối phó với những người dân Việt Nam kêu cứu hơn là đối phó với những vấn đề ngoại giao chuyên môn mà ở cương vị ông cần phải có.

Một nguồn tin khác thì cho biết, đã có một lệnh cho các cơ quan báo chí, truyền thông hạn chế đưa tin về vấn đề này, vấn đề của các thuyền viên bị Somali bắt giữ và đương nhiên cả vấn đề những thân nhân của họ đang chạy vạy khắp nơi cầu cứu.

Lúc này 10 giờ 45 phút, người của BNG Việt Cộng đã vận động các gia đình nạn nhân về 40 Trần Phú, Cục Lãnh Sự để xem xét.

Người Buôn Gió.

Pháp Tuyên Bố Sẽ Tấn Công Libya



Pháp Tuyên Bố Sẽ Tấn Công Libya.

Hành động quân sự chống lại Libya sẽ diễn ra trong vài giờ nữa và Pháp sẽ tham gia vào các cuộc tấn công này, phát ngôn viên chính phủ Pháp cho hay.

Khói lửa bốc lên ở thành phố Ras Lanuf, phía đông Libya, trong cuộc giao tranh giữa quân đội chính phủ Libya với phe nổi dậy.

Các cuộc tấn công sẽ diễn ra "nhanh chóng chỉ trong vòng vài giờ", phát ngôn viên của chính phủ Pháp Francois Baroin phát biểu trên đài phát thanh RTL hôm nay.

Tuy nhiên ông Baroin từ chối công bố các cuộc tấn công sẽ diễn ra "khi nào, như thế nào, vào mục tiêu nào và theo hình thức nào".

Tuyên bố này được đưa ra sau khi Hội đồng Bảo an Liên Hợp quốc bỏ phiếu thông qua nghị quyết cho phép tiến hành các cuộc không kích nhằm ngăn chặn quân đội của tổng thống Libya trấn áp phe nổi dậy. Nghị quyết nói trên cho phép thiết lập vùng cấm bay trên không phận Libya, áp dụng "tất cả các biện pháp cần thiết" để bảo vệ thường dân và áp đặt lệnh ngừng bắn đối với quân đội của tổng thống Libya Moammar Gadhafi.

Baroin cho hay mục đích của hành động quân sự này là "bảo vệ dân chúng Libya và giúp họ trên con đường giành tự do, điều đó có nghĩa là lật đổ chế độ (Tổng thống Moammar) Gadhafi".

Các nhà ngoại giao trước đó ám chỉ các cuộc không kích bởi liên minh do Anh, Pháp và Mỹ dẫn đầu sẽ diễn ra nhanh chóng. Tuy nhiên, nghị quyết của Liên Hợp Quốc loại bỏ việc điều quân đội nước ngoài tham chiến ở mặt đất.

Trước đó, con trai của Gadhafi cho biết gia đình anh ta không lo sợ sau khi Liên Hợp Quốc ra nghị quyết cho phép không kích Libya. "Chúng tôi sống ở nước chúng tôi, với người dân của chúng tôi. Chúng tôi không sợ", Moamer Gadhafi nói với đài truyền hình ABC. "Chúng tôi sẽ không sợ hãi. Các vị không thể giúp dân chúng nếu các vị định đánh bom và giết người Libya. Các vị sẽ tiêu diệt một đất nước. Không ai vui vẻ gì với điều này cả".

Trong khi đó, Na Uy cho biết sẽ tham gia hành động quân sự chống Libya. Đan Mạch cũng đang chờ quốc hội thông qua việc khai triển máy bay chiến đấu F-16 tới Libya.

Qatar nói sẽ tham gia vào nỗ lực quốc tế nhằm bảo vệ dân chúng Libya đồng thời yêu cầu hành động nhanh chóng để thiết lập một khu vực cấm bay ở quốc gia Bắc Phi.

Ba Lan thì sẽ ủng hộ về mặt tiếp liệu cho chiến dịch song không tham gia không kích. "Chúng tôi sẵn sàng giúp đỡ liên quan tới vận chuyển. Chúng tôi sẽ khai triển một phần lực lượng và nguồn lực dành cho hỗ trợ nhân đạo", Bộ trưởng Quốc phòng Bongdan Klich cho biết. "Thủ tướng và tổng thống đã quyết định rằng Ba Lan không tham gia vào cuộc tấn công quân sự".

Tin Tổng Hợp.