Edward sinh năm 1960, công dân Mỹ. Năm 1990, tốt nghiệp ngành vật lý tại Viện Công nghệ Massa, Mỹ, rồi nhận bằng tiến sĩ, sau đó đến làm việc tại Cơ sở Nghiên cứu máy gia tốc quốc gia Feymi, Mỹ.
Sau gần 20 năm tìm tòi, gần đây khi Edward tiết lộ loại vũ khí mới này có uy lực vượt xa bom nguyên tử, chỉ cần vài gram cũng có thể hủy diệt Trái Đất, khiến người ta kinh ngạc và lo lắng.
Đầu năm 2009, trong cuộc họp với các quan chức cao cấp quân sự Lầu Năm Góc (trụ sở Bộ Quốc phòng Mỹ), giới thiệu về tiến triển nghiên cứu phát triển VKPVC, Edward nói: “Ba đại "bí mật thế kỷ” đã kích thích những nghiên cứu của tôi”.
Edward cho biết, “bí mật thế kỷ” đầu tiên và nổi tiếng nhất là vụ nổ Tungus, xảy ra sáng sớm ngày 30/6/1908, trong rừng rậm vùng Tungus, Siberia, Nga.
Đây là một vụ nổ lớn chưa có tiền lệ trong lịch sử. Uy lực của nó tương đương với 1.000 quả bom nguyên tử thả xuống Hiroshima (Nhật Bản). Vụ nổ khiến mọi vật và sự sống trong vùng nổ vài trăm km vuông bị hủy diệt.
Cho đến nay, khoa học vẫn chưa giải thích được nguyên nhân của vụ nổ này.
Vụ thứ 2 của “bí mật thế kỷ” xảy ra ngày 22/9/1979. Ngày hôm đó, vệ tinh Mỹ đã chụp được ảnh một vụ “nổ hạt nhân” cực mạnh xảy ra ở bờ biển Tây Phi.
Thời kỳ này chỉ có vài nước như Mỹ, Liên Xô, Anh, Pháp, Trung Quốc… có vũ khí hạt nhân, nguyên nhân nổ hạt nhân ở Tây Phi cho đến nay vẫn không rõ.
Vụ thứ 3 trong “bí mật thế kỷ” xảy ra lúc 22h ngày 29/4/1984. Lúc đó một số máy bay của Nhật Bản bay đến bầu trời Alaska – Mỹ, Phó cơ trưởng bỗng nhiên phát hiện phía trước có một “đụn mây hình nấm” rất nhanh khuếch tán ra xung quanh…
Cơ trưởng của 3 chiếc máy bay khác trên cùng đường bay cũng nhìn thấy hiện tượng lạ này.
Nhưng sau khi cả 4 chiếc máy bay này hạ cánh, các nhân viên trên máy bay và trên thân máy bay đều được kiểm tra, đã không phát hiện thấy bất kỳ dấu tích nhiễm phóng xạ nào.
Mãi đến năm 1986, sau khi giới khoa học có những nghiên cứu đột phá về phản vật chất, mới có người lên tiếng: Ba vụ nổ trên có thể là kết quả của các cuộc thử nghiệm “điều khiển phát triển phản vật chất”.
Năm 2000, Edward được giao phụ trách nhóm nghiên cứu “cải cách vũ khí”, bắt đầu chuyên sâu nghiên cứu cụ thể VKPVC.
Edward cho biết: “Chúng ta đều biết, vật thể trong tự nhiên đều hợp thành từ proton, nơtron và điện tử, nhưng tất cả những hạt vi mô đều có phản hạt của chính nó. Chính uy lực sản sinh ra của những phản vật chất (phản hạt) này đã được bộc lộ qua “3 đại bí mật thế kỷ”.
Ngày 24/3/2004, trong Hội thảo Những khái niệm tiên tiến do Cục Hàng Không vũ trụ Mỹ tổ chức, Edward tới dự và phát biểu những lời tỏ ra bi quan:
“Tuy các nước đã đầu tư nhân lực, vật lực to lớn, nhưng việc nghiên cứu phản vật chất vẫn tiến triển chậm chạp, nguyên nhân là vì không có cách nào sử dụng máy gia tốc hạt để sản xuất ra đủ lượng phản vật chất.
Hơn nữa, để sản xuất ra 1 phần tỉ gram phản vật chất yêu cầu tiêu tốn vài tỉ USD! Ngoài ra, hoạt động của điện tử dương rất khó khống chế, rất khó lưu giữ chúng trong một dụng cụ đặc biệt; điều đó có nghĩa là, nó không có giá trị quân sự!"
Từ sau cuộc họp đó, người ta hầu như không thấy Edward và nhóm cộng sự xuất hiện nữa. Có lúc người ta cho rằng, có thể Edward thấy khó nên đã sớm rút lui ?
Kinh hoàng hơn bom nguyên tử ?
Theo tiết lộ, tháng 8/2008, Edward xuất hiện tại Lầu Năm Góc, báo cáo trước các quan chức cao cấp quân đội Mỹ về thành quả tiến triển nghiên cứu mới nhất của ông ta về VKPVC.
“Trên nghiên cứu VKPVC của chúng ta đã có được sự đột phá quan trọng, chúng ta đã thành công trong việc nghiên cứu phát triển một loạt dụng cụ có thể tồn giữ phản vật chất lâu dài có hiệu quả, điều này có nghĩa là việc sử dụng phản vật chất trong quân sự sẽ trở thành hiện thực!”
Sau đó, Edward bắt đầu trình bày trước giới quân sự về uy lực của VKPVC.
Edward đã chủ trì một cuộc diễn tập mô phỏng qua máy tính điện tử với biệt hiệu: “Tấn công đặc biệt phản vật chất” với giả tưởng:
Một ngày vào năm 201X, một binh sĩ Mỹ mang theo một quả bom PVC định giờ tiềm nhập vào thủ đô nước C; vào trong một nhà vệ sinh của tòa nhà Bộ Tổng tham mưu nước C gần trung tâm thành phố, đặt quả bom rồi ung dung đi ra.
Đúng như kế hoạch, bom định giờ phản vật chất nổ, tòa nhà Bộ Tổng tham mưu nước C và các công trình phụ cận đổ sụp hết. Quả bom PVC mà binh sĩ này mang chỉ nặng 1 phần 50 triệu gram !
Tiếp sau đó, một quả bom xung mạch PVC nổ trên không tại nhà máy điện và mạng thông tin nước C, chỉ trong nháy mắt mọi hoạt động quân sự và xã hội của nước này tê liệt hoàn toàn…
Lúc đó, có tướng lĩnh đã thốt lên “nếu vậy, chỉ cần quả bom phản vật chất nặng vài gram sẽ hủy diệt toàn cầu”.
Kết thúc diễn tập, Edward giải thích: “Quan hệ giữa vật chất và PVC tương tự như học thuyết âm dương cổ đại”.
Trong tự nhiên, bất cứ một loại “hạt nguyên tử thứ cấp nào (hạt so với nguyên tử còn nhỏ hơn) đều có một loại phản vật chất đối ứng, nếu hai loại vật chất này phát sinh va chạm mãnh liệt, chúng đều tiêu tan, đồng thời giải phóng ra năng lượng cực lớn.
Edward còn cho biết, điều kỳ lạ khác với bom nguyên tử là khi bom phản vật chất nổ, sẽ không sản sinh bức xạ, có thể được coi là một loại “bom hydro sạch”. Nó có uy lực nổ như bom hydro, nhưng sẽ không gây ô nhiễm bức xạ hạt nhân…
Edward nhấn mạnh, đương nhiên, nghiên cứu phản vật chất không phải chỉ dùng cho chiến tranh, ông giải thích:
“Một gram phản vật chất đủ cung cấp động lực cho hàng chục máy bay hàng không vũ trụ. Điều này có thể làm thay đổi căn bản mô thức cung ứng nguồn năng lượng, sẽ là một cuộc cách mạng nguồn năng lượng”.
Theo Tin:Ngày Nay Online.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar