søndag 22. november 2015

Phiếm Luận Về Hai Chữ " Việt Cộng "


Điều đáng ngạc nhiên là mãi cho đến hôm nay (2015), sau 40 năm chấm dứt cuộc chiến và thành phần cộng sản miền Nam cũng đã bị loại bỏ khỏi vai trò chính trị, thế mà không ít người Việt, và cả người Mỹ cũng còn mơ hồ về hai chữ Việt Cộng như trong bài viết "Viet Cong" trên wikipedia. Những người Mỹ thì cho rằng chính họ đặt ra từ ngữ đó và lính Mỹ gọi tắt là vee-cee (vc). Và đa số người miền Nam cũng gọi theo là Việt Cộng, ngay cả báo chí ở miền Nam hay ở Mỹ.
Điều buồn cười là mặc dù người Mỹ, và người Âu Châu gọi thành phần cộng sản miền Nam là Việt Cộng, nhưng trong cuộc phỏng vấn người đại diện cho cái gọi là Cộng hòa miền Nam Việt Nam, Nguyễn Thị Bình, sau cuộc họp Hiệp định Paris 1973, bà ta luôn luôn chối quanh khi được hỏi: "Bà có phải là người cộng sản không?". Ấy thế mà báo chí ngoại quốc thi nhau nói rằng Nguyễn thị Bình, cũng như thành phần Cộng hòa miền Nam Việt Nam, không phải là cộng sản. Nếu vậy, quân đội Hoa Kỳ ở miền Nam Việt Nam đang chiến đấu chống lại kẻ thù nào lúc bấy giờ? Có phải kẻ thù chỉ là Quân đội Bắc Việt? Dĩ nhiên là người Mỹ biết là có một lực lượng đối kháng khác ở miền Nam mà họ gọi là Việt Cộng.
Từ ngữ "Việt Cộng" có nghĩa rất rõ ràng và đơn giản là thành phần cộng sản Việt Nam, cũng như từ ngữ "Trung Cộng" chỉ có nghĩa là thành phần cộng sản Trung Hoa. Như vậy, dù là người miền Bắc hay miền Nam hay miền Trung của Việt Nam theo cộng sản thì đều được gọi là Việt Cộng. "Việt Cộng" đáng lý ra không phải là từ ngữ chỉ ám chỉ một lực lượng nổi lên, đối kháng chính quyền miền Nam Việt Nam là Việt Nam Cộng hòa và quân đội Hoa Kỳ. Mặc cho quân đội Bắc Việt hay lực lượng đối kháng ở miền Nam tự xưng chính họ là gì, họ cũng chỉ là những thành phần cộng sản Việt Nam. Và đơn giản là thế!
Những tên gọi dài nhằng như là Mặt trận Dân tộc Giải phóng miền Nam Việt Nam, hoặc Quân giải phóng miền Nam Việt Nam hoặc Đảng Nhân dân Cách mạng Việt Nam hoặc Đảng Xã hội Cấp tiến Miền Nam Việt Nam hoặc Việt Nam Dân chủ Cộng hòa v.v... được tóm gọn lại không ngoài hai chữ Việt Cộng. Và để chỉ rõ thành phần cộng sản ở miền Nam có thể gọi là Nam Việt Cộng và thành phần cộng sản ở miền Bắc là Bắc Việt Cộng. Thành phần Việt Cộng thường hay giấu mình dưới những tên gọi khiến cho người ta có thể hiểu lầm là thành phần quốc gia mà theo đúng lý thuyết cộng sản chuyên chính thì không còn có chữ "quốc gia" hay "dân tộc" mà chỉ còn là một mẫu hệ cộng sản duy nhất thuộc một nước cộng sản đàn anh nắm quyền mà hiện nay chỉ còn là Trung Cộng.
Điều buồn cười thứ hai là sau khi Bắc Việt Cộng cưỡng chiếm được miền Nam nhờ vào sự gia tăng viện trợ của Trung Cộng và những viện trợ không ngừng của Sô Cộng và nhất là nhờ vào hành động rút chân khỏi chiến trường và thái độ quyết tâm bỏ rơi miền Nam Việt Nam của Hoa Kỳ, Việt Cộng mới dám khoe mặt tự xưng là Cộng hoà Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam mà ngay cả Hồ Chí Minh cũng đã nhiều lần chối bỏ mình là người cộng sản khi được báo chí phỏng vấn. Điều nầy đã đưa ra câu hỏi là có phải chăng người ta thường hay e dè hoặc có thành kiến không tốt về người cộng sản? Như thế có nghĩa là có phải chăng chế độ cộng sản luôn có những vấn đề xấu xa đến nổi con người cộng sản phải tự che giấu thân phận mình?
Cũng như gần đây có bài viết trên báo Đảng cho là việc dùng từ ngữ Việt Cộng để gọi người đối thoại là một điều sỉ nhục đối với người đó mặc dù người đó chính là thành phần cộng sản. Vậy người ta có thể suy diễn là từ ngữ Việt Cộng hay Cộng sản mang ý nghĩa rất bẩn thỉu lẫn hàm chứa sự khinh khi nào đó. Có phải chăng tác giả bài viết đó cũng là một "nạn nhân" vốn cảm thấy bị sỉ nhục khi ai đó gọi tác giả là Việt Cộng? Như vậy, xin có lời chúc mừng vì tác giả bắt đầu cảm thấy một tư duy mới, rất cá biệt mà không phải bị lệ thuộc vào tính chất máy móc của đám đông như loài sâu bọ.
Như vậy, con người cộng sản có cái gì để tự hảnh diện không, để tự hào xưng mình là cộng sản khi ai hỏi đến? Quả thật, đây là một thứ đau khổ âm thầm, thậm chí nhức nhối như mụt ghẽ lỡ mà những cán bộ cộng sản Việt Nam, hay cảm tình viên cộng sản ra nước ngoài hoặc những sinh viên Việt Nam du học phải luôn luôn tránh né những câu hỏi liên quan đến hai chữ Cộng sản hay Việt Cộng. Họ chỉ trả lời một câu duy nhất, giống y nhau là: "Tôi không thích nói chuyện chính trị". Nhưng thật ra, trong đầu họ chứa đầy những mâu thuẩn về chính trị mà nhà nước cộng sản đã nhòi nhét liên tục, và đầy ấp từ những năm qua.
Thật ra mà nói, đa số dân Việt Nam - nhất là trong thời chiến - không hiểu hay biết gì về hai chữ Cộng sản. Những người dân miền Nam thì càng mơ hồ hơn vì họ chưa từng trải qua dưới chế độ cộng sản lần nào ngoại trừ mang lòng thù hận chế độ đương thời mà cộng sản tuyên truyền một cách dối trá và ca ngợi, vẽ vời về thứ ảo tưởng cộng sản. Nhất là lòng yêu nước của họ bị lợi dụng để phục vụ cho thứ chủ nghĩa ngoại lai, điên cuồng, luôn mang đặc tính sùng bái cá nhân như một loại dị giáo mê tín nào đó của thời tiền sử. Việc sẵn sàng tàn sát đồng loại vô tội hoặc những người dù bị nghi ngờ là chống đối, như là cách cúng tế dị giáo mà nó được cho là vì Đảng.
Tóm lại hai chữ Việt Cộng không nên chỉ hiểu hay áp đặt cho một lực lượng đối kháng ở miền Nam Việt Nam trước đây mà nó chỉ đơn thuần mang ý nghĩa là thành phần cộng sản Việt Nam. Dù muốn hay không, những thành phần cộng sản Việt Nam hoặc cảm tình viên đều được gọi là Việt Cộng. Họ cảm thấy như bị sỉ nhục vì được gọi là Việt Cộng, nhưng bản chất thật sự của con người cộng sản như thế nào đến nổi khi nghe đến danh từ cộng sản là người ta đã cảm thấy ghê tởm như một loại bệnh dịch nào đó mà thật không may là Việt Nam nằm trong thiểu số đất nước còn mắc phải, lại là một đề tài quốc nhục khác.
Việt Cộng ở miền Nam Việt Nam đa số là thành phần nông dân, hầu hết, ở những vùng đồng quê xa xôi, hẻo lánh. Họ thường có trình độ hiểu biết rất kém vì nền giáo dục chưa được lan rộng và thường là bị cưỏng bức bắt đi theo nhóm người tự xưng là cách mạng, thậm chí là ở số tuổi 12, 13, cả nam lẫn nữ, tùy nhu cầu hiện tình. Họ trở thành Việt Cộng, phục vụ cho mưu đồ của những người cộng sản có nguồn gốc từ miền Bắc, và hy sinh cho thứ chủ nghĩa xã hội ngoại lai nào đó mà ngay cả khi đến lúc phải nằm xuống, họ cũng chẳng biết thứ chủ nghĩa đó là gì. Và thậm chí, mãi đến hôm nay (2015), những người tự xưng là cộng sản chuyên chính cũng chẳng hiểu biết gì thứ chủ nghĩa đó. Tất cả chỉ là sự xão trá, lừa đảo trong từng bước một được gọi là xây dựng xã hội chủ nghĩa, nhưng thựt chất là vì lợi ích riêng của lũ người nắm quyền không khác gì thời phong kiến. Việt Cộng ở miền Bắc Việt Nam bao gồm mọi phần tử trong xã hội vốn bị răn đe, nhòi nhét, mớ lý thuyết chính trị mù mờ về xã hội chủ nghĩa. Họ trở thành những con trừu rất trung thành theo tiếng kẻng từ lúc nào cũng không biết.
Việt Cộng luôn luôn tự ẩn mình sau những danh từ nhân dân, dân tộc, hầu đánh lừa những người dân lương thiện, những người nồng nhiệt với đất nước, và nhất là dân ngoại quốc. Thí dụ như nhóm chữ "quân đội nhân dân Việt Nam" dường như chữ "nhân dân" quá dư thừa và không cần thiết. Có lẽ vì thế, những người Việt Nam là cộng sản hay cảm tình viên, thường cảm thấy bất bình khi ai đó gọi họ là Việt Cộng như là cố tình phơi bày nhồng nhộng trong việc kéo-đuôi-con-chuột. Cũng như thế, những hội đoàn được thành lập trong cộng đồng người Việt ở nước ngoài thường được dán lên những danh từ yêu nước thay vì yêu Đảng. Thêm một số câu hỏi được nêu ra là "Tại sao Việt Cộng nói riêng và cộng sản nói chung, không bao giờ dám công khai tự xưng hay phơi bày trước mắt mọi người?", "Tại sao lúc nào họ cũng lén lút, che giấu thân phận khi ra nước ngoài?", "Nếu không có thứ gì để họ cảm thấy hãnh diện, tại sao không tự dẹp bỏ nó đi bằng cách nầy hoặc cách khác nhằm thay đổi tư tưởng, mở rộng tầm nhìn, và tạo một tư duy?"
Đến khi nào người Việt dứt bỏ đi được chữ "Cộng" đầy nghiệt ngã và nhục nhã nầy, dân tộc mới có thể ngẩng cao đầu trước thế giới dù thất bại hay thành công nhưng luôn được sự đồng cảm chia sẻ. Dân tộc sẽ không phải tự hợm mình để nâng cao những thứ ảo tưởng cộng sản mà khi thiên hạ biết ra chỉ dành cho sự khinh miệt dù không cần phải nói. Vì chỉ có những kẻ kém cỏi, ngu dốt mới tự cho mình hơn người! Và chỉ có những kẻ đầy tham vọng bẩn thỉu, hạ tiện mới thích tự ca tụng chính mình để mong trở thành thứ vĩ nhân nào đó, ngay cả hình tượng phải to đùng nhưng cái xát phàm vẫn thối tha, mụt nát.

Đông Quan.

Ingen kommentarer: