Tại Việt Nam, thông thường vào những dịp lễ Tết, các phương tiện truyền thông độc quyền của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam đã ngày đêm cho phát bài “Đảng cho ta một mùa xuân” của Phạm Tuyên. Người ta thấy có hai điều nghịch lý:
Nghịch
 lý thứ nhất là những lời lẽ ca tụng đảng CSVN hòan tòan trái ngược với 
những gì đã và đang xảy ra trên thực tế, kể từ khi đảng này cướp được 
chính quyền, trên một nửa nước Miền Bắc (1954-1975 ) và trên cả nước kể 
từ sau ngày 30-4-1975. Đây là nguyên văn một vài lời ca ấy, chỉ cần nghe
 qua thôi, người dân Việt Nam bình thường cũng thấy ngay sự láo khóet 
trơ trẽn, khiến những người nghe nhạy cảm có thể buồn nôn hay những nạn 
nhân của Cộng đảng có thể phẫn nộ không ngăn được tiếng chửi bình dân: 
“…đúng là cộng sản gian ác, ăn gian nói dối”.
Lời ca rằng “Đảng đã cho ta một Mùa xuân đầy ước vọng, một mùa xuân tươi tràn ánh sáng khắp nơi nơi…”; rằng “
 Bao năm khổ đau đất nước ta không có mùa xuân, cuộc đời tăm tối chốn 
lao tù bao hờn căm. Vừng dương hé sáng khi khắp nơi ta có Đảng, bóng tối
 lui dần, tiếng chim vui hót vang…”. 
Lời ca này phải được viết lại như sau mới đúng với lịch sử và thực tế: “Đảng đã đã không cho mà đã cướp mất, không chỉ một, mà tất cả những mùa xuân đầy ước vọng của mỗi người dân Việt Nam và mùa xuân của cả dân tộc. Bao năm khổ đau đất nước ta không có Mùa xuân, cuộc đời tăm tối chốn lao tù bao hờn căm”
 kể từ khi có Đảng. Vừng dương chỉ hé sáng khi khắp nơi nơi không còn có
 Đảng, và bóng tối sẽ lui dần, tiếng chim sẽ vui hót vang lừng …khi Đảng
 tiêu vong.
Điều
 nghịch lý thứ hai là, Phạm Tuyên, tác giả bài hát có những lời ca ngợi 
đảng CSVN như thế lại là con của học giả Phạm Quỳnh, người đã bị Việt 
Minh sát hại vào tháng 9 năm 1945, vì cái gọi là “tội phản động”. Chúng 
ta hãy nghe báo Tự Do Ngôn Luận số 93 phát hành ngòai luồng trong nước 
trước đây nhận định: “Đây là một trong những bài hát lố bịch, trơ 
trẽn nhất của Cộng sản Hà Nội, được sáng tác năm 1960 bởi một nhạc sĩ 
bồi bút hạ đẳng (hay thượng đẳng cũng vậy), kẻ đã viết rất nhiều ca khúc
 nâng bi chế độ bằng chính máu của thân phụ mình, học giả Phạm Quỳnh (bị
 Hồ Chí Minh ra lệnh xử tử ngày 6-9-1945) và bằng chính máu của các bạn 
nghệ sĩ nạn nhân vụ Nhân văn Giai phẩm”. Báo này viết tiếp “…đểu 
giả, lố bịch và trơ trẽn, vì bài hát ca tụng đảng như Thượng Đế, như Ông
 Trời, đang lúc kể từ khi nó xuất hiện trên đất nước cho tới nay, thực 
tế đã hoàn toàn trái ngược. Sự kiện chứng minh thì vô số vô vàn. Quê 
hương của con Hồng cháu Lạc, từ ngày bị ác đảng đó thống trị, chỉ trông 
thấy mùa đông tang thương u ám, chỉ nhìn thấy sự suy thoái cằn cỗi tụt 
hậu, chỉ nghe thấy tiếng thở than chán đời, chỉ cảm thấy nỗi cay đắng 
tủi nhục, chỉ nếm thấy sự giả trá thù hận và chỉ mộng thấy một chân trời
 u ám, một tương lai tối đen…Suốt trên 60 năm nay, toàn dân rên siết 
dưới tay toàn đảng, qua toàn bộ chủ trương đường lối nhắm mục tiêu toàn 
trị bằng khủng bố và cướp bóc, bằng lừa gạt và bạo hành”.
Vậy
 thì một giả định lịch sử, là nếu không có đảng CSVN ra đời vào ngày 
3-2-1930, Việt Nam sẽ ra sao? Câu trả lời chung của nhiều người Quốc gia
 cũng như cộng sản phản tỉnh là:
1/- Nếu không có đảng CS thì cuộc kháng chiến chống Pháp của nhân dân 
Việt Nam dưới sự lãnh đạo của các chính đảng quốc gia và các nhà ái quốc
 theo ý thức hệ Quốc gia đã gìành được độc lập vào Tháng 8 năm 1945, sau
 khi Nhật dầu hàng đồng minh, trao trả độc lập cho chính quyền quốc gia 
Trần Trọng Kim.
2/-
 Nếu không có đảng CS thì đã không có cuộc kháng chiến 9 năm vô ích do 
đảng này và Hồ Chí Minh phát động,làm hao tổn quá nhiều xương máu nhân 
dân và nhân tài vật lực quốc gia do chủ trương tiêu diệt “phản động” và 
“tiêu thổ kháng chiến” của Việt Minh Cộng sản.
3/-
 Nếu không có đảng CS thì Việt Nam đã không rơi vào thế gọng kìm của 
cuộc chiến tranh ý thức hệ, với số phận không may: Đất nước qua phân, 
chiến tranh cốt nhục tương tàn kéo dài 21 năm (1954-1975), sát hại nhiều
 người Việt Nam trên cả hai miền đất nước, làm phân hóa và suy yếu dân 
tộc
4/- Sau
 cùng, nếu không có đảng CS,Việt Nam đã là một nước có chế độ dân chủ 
pháp trị từ lâu, như hầu hết các nước thuộc địa khác cùng thời, đã được 
các đế quốc thực dân Anh, Pháp, Tây Ban Nha, Bồ Đào Nha trao trả độc lập
 sau Thế Chiến Thứ Hai. Vì đây là xu thế giải thực tất yếu của thời đại 
hậu Thế Chiến II.
Đến
 đây thì ai cũng thấy đảng CSVN đã chẳng có công mà chỉ có tội với nhân 
nhân, với dân tộc và đất nước. Sự ra đời của Cộng đảng Việt Nam thực tế 
không phải là cái phúc, chẳng phải là “cứu tinh” như họ từng rêu rao láo
 khóet, mà là một tai họa “vô tiền khóang hậu”, đã để lại hậu quả nghiêm
 trọng, toàn diện cho Tổ Quốc Việt Nam, di hại cho các thế hệ người Việt
 Nam hiện tại cũng như nhiều thế hệ tương lai.
Thiện Ý. 
Tác giả: Thiện Ý nguyên luật sư tại Sài Gòn trước 1975, hiện là Chủ tịch Câu Lạc bộ Luật khoa Việt Nam ở Houston.


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar