mandag 9. februar 2015

Tiếng Nói Lớp Trẻ Vài Ðiều Tâm Huyết


Khi đọc xong bài “Đơn Tự Thú” của bạn Nguyễn Tuấn Anh, tôi có một cảm giác rất khó tả, vừa cảm phục hành động can đảm của một bạn đồng lứa với mình vừa cảm thấy tự vấn lương tâm. Không tự vấn lương tâm sao được ? Trong khi cũng được coi là một tri thức trẻ thời , được tiếp cận với thông tin một cách đa chiều đủ để biết cái nào là đúng cái nào là sai, vậy mà nào dám công khai thể hiện quan điểm của mình để ủng hộ công lý và sự thật. Khi mà hàng ngàn tri thức và nhiều tầng lớp xã hội khác sẵn sàng lên tiếng ký vào bản Kiến nghị trả tự do cho công dân Cù Huy Hà Vũ một cách nhanh chóng trong một thời gian ngắn, còn tôi vẫn phải đắn đo suy nghĩ, đấu tranh với nỗi sợ hãi của bản thân mới dám ký tên vào bản kiến nghị này.

Thử hỏi nỗi sợ hãi ấy đến từ đâu ? Ai gieo rắc ? Ai ngăn cản quyền tự do cơ bản nhất của mỗi con người ? Hay mình chưa dám vượt qua chính bản thân mình. Có 2 câu nói của bạn Tuấn làm tôi chợt nhận ra là mình vẫn còn nằm trong vòng sợ hãi chưa vượt được qua và cảm thấy hổ thẹn vô cùng. “… tôi chẳng thể tìm thêm được gì để mà tiếp tục thỏa hiệp với nỗi sợ hãi và sự hèn nhát của bản thân mình… biết đến nhiều tấm gương dấn thân trong lịch sử và đọc nhiều về tư tưởng của họ, sẽ rất là hổ thẹn nếu tôi im lặng, bàng quan trước những bất công đang rõ ràng hiện hữu”.

Một xã hội tồn tại quá nhiều bất công, thật giả trắng đen lẫn lộn. Con người đánh mất chính mình hồi nào không hay khi phải sống giả dối với ngay cả bản thân mình. Muốn yên thân thì chịu nhịn chịu nhục, muốn tiến thân thì bợ đỡ nịnh nọt. Người tốt bị tù đày vướng vào vòng lao lý, bị sách nhiễu đàn áp còn kẻ xấu thì tự do nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, thích làm gì thì làm. Còn dám lên tiếng vì sự thật công lý, vì an nguy của cả dân tộc thì bị coi là chống đối Nhà nước.

Một xã hội mà tất cả các qui phạm đạo đức tuột dốc không phanh, mỗi người bị tha hóa một cách thậm tệ. Chúng ta đang đối diện với sự “mất gốc hoàn toàn cũng có nghĩa là vong bản tuyệt đối”. Hai từ “vong bản” nghe thật chua xót quá !!! Một dân tộc với lịch sử ngàn năm văn hiến, với bao truyền thống tốt đẹp, với bề dày lịch sử kiêu hùng, oanh liệt mà lẽ nào chẳng thể phục sinh. Thật đau đớn biết bao khi ngay cả miếng đất ông cha để lại vẫn không thể giữ được, chẳng phải chúng ta đã phụ công ơn cha ông ta ?

Thử hỏi những đứa con ưu tú của dân tộc đã làm được những gì nào? Có phải chúng ta đang e sợ và nhượng bộ “nước lạ” đó sao. Vấn đề bảo vệ chủ quyền dân tộc quan trọng hơn hay là hợp tác với “nước lạ” đế chống “thế lực thù địch” ? Khi tôi đọc bài viết “Việt Nam và Trung Quốc tăng cường hợp tác để chống các thế lực thù địch” thì tôi chẳng thể hiểu nỗi 4 từ “thế lực thù địch” nguồn gốc từ đâu ra ? Lực lượng gồm những ai ? Hoạt động như thế nào ? Động cơ?  Mục đích là gì ? tôi nghĩ là những người trong bài báo đề cập đến là những học viên Pháp Luân Công, theo tôi tìm hiểu thì họ tu luyện theo nguyên lý của vũ trụ “CHÂN THIỆN NHẪN”, đó là đạo lý của trời đất từ khởi thủy đến nay, họ gồm những người hướng thiện hoạt động công khai và không phải là một tổ chức đảng phái chính trị nào, động cơ mục đích đều là muốn giúp mọi người tu tâm dưỡng tánh để hoàn thiện bản thân tiến đến làm người tốt hơn, giúp ích cho xã hội, thế mà bỗng dưng lại trở thành “thế lực thù địch” kia chứ ! Đạo lý ở đây là gì vậy ? Có ai giải thích giùm tôi không ?

Ngay cả một sự thật hiển nhiên đó là Hoàng Sa – Trường Sa là của Việt Nam, một câu nói thiêng liêng khẳng định chủ quyền không thể chối cãi được, vậy mà không ai được dám nói công khai, phải lén lút tìm cách thể hiện quan điểm của mình bằng cách ghi tắt “HS-TS-VN” để tỏ bày chính kiến và âm thầm nhân rộng ra, thế nhưng vẫn gặp lắm gian nan trắc trở và nguy cơ bị bắt giữ nhỡn tiền. Vậy là nỗi sợ hãi cứ bao trùm lên tất cả, ai dám nói lên chân lý đó lúc này thì phải đối mặt với 4 từ trên trời rơi xuống “thế lực thù địch” đứng đằng sau. Chợt nghĩ có khi mình cũng bị xem là thành phần “tuyên truyền chống đối nhà nước”, bị thế lực thù địch vô hình đứng đằng sau rồi cũng nên. Trong một xã hội như hiện nay thì không ai biết trước được điều gì cả và không biết bao giờ nỗi sợ hãi vô hình ấy mới chấm dứt với người dân Việt Nam ta.

Thắng Nguyên.

Ingen kommentarer: