Mọi
sự vật trên đời đều có ngày chấm dứt, ngày đặt dấu chấm hết cho một sự
vật sự việc nào đó, văn hoa một chút ta gọi là ngày Cáo Chung. Đó là quy
luật khách quan của sự vật. Không ai và không có “Ý Chí” nào có thể thay
đổi được nó. Nó là một chu kỳ. Đảng CSVN đang ở trong chu kỳ đó, mục
rữa và tự hủy. Ngoi ngóp, giãy chết và Cáo Chung vĩnh viễn.
Để xác định và nhận rõ được vấn đề này.
Chúng ta nhìn vào các sự kiện và hiện trạng xã hội, cùng với những điều
bất lợi mà đảng CSVN đang gặp phải hiện nay. Đó chính là những hệ quả
tất yếu, những nắm đất cuối cùng lấp đầy huyệt mộ, vùi chôn một chủ
nghĩa CS lỗi thời lạc hậu, xiêu niêu ọp ẹp, không còn theo kịp sự tiến bộ của thế giới Dân Chủ Văn Minh, mà ngược lại nó còn là vật cản trên con đường đi lên của một dân tộc.
Điều đầu tiên phải quan sát và nói đến là
vấn đề ngoại giao chính trị. Đảng và nhà nước CSVN đang gặp phải khó
khăn trong việc lựa chọn các giải pháp chính trị. Vấn đề này luôn nằm
trong tình trạng “Tiến thoái lưỡng nan”. Đi theo đường lối chính trị Dân
Chủ thì mất đảng, Giữ nguyên CNCS như hiện nay thì không thể, và có
nguy cơ mất nước vào tay TC Đại Hán. Chính tình trạng khẩn cấp phải
trong hai chọn một, mà con đường nào đích đến cũng là Cửa Tử. Buộc họ
phải thực hiện giải pháp chính trị kiểu “Đu dây” nhằm mục đích kéo giãn
thời gian và chờ đợi cơ hội.
Đường lối chính trị “Đu dây” của họ, có nghĩa là dùng cái này để kềm chế cái kia,
hầu cân bằng cán cân chính trị. Lợi dụng sức mạnh quân sự của người Mỹ
để kềm chế sự xâm lược của Trung cộng trên Biển Đông. Tỏ ra trung thành
với con đường xây dựng XHCN và thân thiện với TC, nhằm tạo ra sự cần
thiết của người Mỹ về một VN đồng minh trong chiến lược quay trở lại
Châu Á mà người Mỹ đang cần, để tiến hành hạn chế sự bành trướng thế lực
của TC ở Châu Á và trên Biển Đông.
Lợi dụng điều này, CSVN hy vọng người Mỹ
sẽ thỏa mãn những điều kiện, những yêu sách cụ thể như vấn đề TTP hay
nới lỏng lệnh cấm vận VN với những loại vũ khí sát thương. Nhưng thực tế
đây chỉ là giải pháp chính trị hạ sách, hoàn toàn không hiệu quả như
thực tế chứng minh. Dù VN có trở thành đồng minh của người Mỹ hay không?
Thì Chiến lược quay về Châu Á vẫn được tiến hành. Nhà nước và đảng CSVN
muốn đề nghị hay xin xỏ điều gì từ Nhà Trắng, vẫn phải chịu những điều
kiện do họ áp đặt.
Như việc bắt buộc thực hiện các vấn đề về
Nhân Quyền chẳng hạn. Chứng tỏ mối quan hệ Việt Mỹ cũng không phải là
quan trọng then chốt như CSVN lầm tưởng.
Nói về TC. Người đàn anh “Môi hở răng
lạnh”. CSVN lợi dụng sức mạnh quân sự của Mỹ để hạn chế vấn đề xâm lược,
thì TC vẫn cứ ngang nhiên chiếm đóng các đảo nhỏ trong quần đảo Trường
Sa như GacMa. Xây dựng và củng cố vững chắc như những tiền đồn, nhằm
từng bước kiểm soát toàn bộ Biển Đông, và quốc gia chịu những hậu quả
nặng nề nhất vẫn là VN. Qua những sự kiện đó chứng tỏ TC cũng chẳng e dè
do dự gì cho lắm. Và một điều quan trọng và là nguyên nhân chính khiến
giải pháp chính trị “Đu dây” của CSVN trở thành lố bịch, lỗi thời vô tác
dụng, là người Mỹ và TC không còn tin vào cái mà ông TT Dũng gọi là:
“Sự thành tâm chính trị”. Do đó trong các quan hệ Việt Mỹ phần nhiều chỉ
mang tính hình thức hoặc trao đổi có điều kiện, chứ không xuất phát từ
sự giúp đỡ hay cộng tác nhiệt tình mà đảng và nhà nước CSVN mong đợi
như dự tính.
Từ đó suy ra. Các giải pháp chính trị mà
VN đang sử dụng, là hoàn toàn không khả thi, hạ sách và đang trên đà phá
sản. hay nói thẳng ra đây là những biểu hiện bế tắc, những động thái
sau cùng để bước vào thời điểm Cáo Chung vĩnh viễn không còn phương cứu
vãn.
Về vấn đề kinh tế. Kinh tế phát triển
được hay không còn lệ thuộc vào thể chế chính trị. Kinh tế Tập Trung
XHCN đã đưa đất nước tụt hậu so với các nước trong khu vực đến cả vài
chục năm, thâm chí có nước đến cả trăm năm. Cho đến hôm nay cũng vậy, họ
đẻ ra cái gọi là: “Kinh tế thị trường, định hướng XHCN”, đầu Rồng đuôi
Rắn, nói tóm lại là một nền kinh tế mâu thuẫn ngay trong tự thân nó. đã
khiến khu vực kinh tế vĩ mô đổ bể tan tành, cụ thể là các Cty quốc
doanh, các ViNa của ông TT, và toàn hệ thống Ngân Hàng do nhà nước điều
tiết quản lý.
Nền kinh tế Thị Trường đang phát triển
trong những năm cuối thế kỷ 20 đã bị cái đuôi “Định hướng XHCN” quật
chết, tạo ra suy thoái trầm trọng hơn một thập niên qua. Nợ công, nợ xấu
là những bài toán nan giải, khó kiếm tìm đáp số, khi tất cả các biện
pháp hóa giải đều nằm trong điều kiện tất yếu là phải thay đổi thể chế
chính trị, mà thực hiện điều này chính là tự cầm dao đâm vào Tử Huyệt
của mình. Nên đảng và nhà nước CSVN đang theo đuổi một đường lối chính
trị ngoại giao mới. “Phát triển kinh tế để ổn định chính trị”
CSVN đang mở cửa một cách tích cực với
các nước tư bản phát triển. Họ cử nhau đi Đông đi Tây. Như trường hợp
ông Phú Trọng đi thăm Hàn Quốc, một điều khá là đặc biệt, không bình
thường đối với con người lạc hậu bảo thủ này. Ông Bình Minh đi Mỹ, ông
TT đi Châu Âu đi Ấn Độ, Ông Tư Sâu đi Nhật. Tất cả đều nhằm mục đích
giao thương kinh tế là chính. Kêu gọi sự giúp đỡ các nguồn vốn, và trông
chờ vào nguồn tiền đầu tư của các quốc gia này, để giải quyết vấn đề
kinh tế khó khăn cấp bách trong nước như hiện nay. Kinh tế kiệt quệ sụp
đổ, chính là ngòi nổ của quả bom mà đảng và nhà nước CSVN đang ôm trong
mình. Họ ý thức và biết rõ về điều đó, nên rất nhanh nhạy khôn lanh.
Họ luôn có những đối sách chính trị phù
hợp cho từng thời kỳ, ít nhiều cũng mang lại hiệu quả như đã từng có
trong thời gian trước đây, khi họ vẫn có thể che giấu bưng bít sự thật
với thế giới bên ngoài và người dân trong nước. Còn hôm nay, trong một
thế giới phẳng, những chiêu trò họ đang sử dụng đã trở thành lỗi thời,
không còn phù hợp khi thế giới luôn luôn bạch hóa mọi chuyện. Kể cả
những chuyện bí mật kín đáo nhất như “Mật nghị thành đô”, cũng đã được
phơi bày ra trước thanh thiên bạch nhật. Và người dân VN khi biết về các
Công Hàm, các điều khoản trong Mật Nghị Thành Đô, đã hiểu được đảng
CSVN hiện nay là ai?… Được gia nhập TPP, hay được người Mỹ xóa bỏ lệnh
cấm vận vũ khí sát thương, là một “Bửu Bối” mà CSVN vẫn luôn ước mơ có
được.
Nhưng với bản chất lật lọng dối trá, hai
mặt của đảng CSVN, khiến các ông lớn đã mất đi niềm tin, phải sử dụng
đến sách lược “Cây gậy và củ cà rốt”. Tất cả đều phải có điều kiện, hoàn
toàn phải nằm trong sự áp đặt của họ. Một lối chơi không được bình đẳng
cho lắm, khiến VN không dễ dàng gì trong việc tháo gỡ những bế tắc
trong nền kinh tế bi đát, bất hợp lý như hiện nay. Một nền kinh tế không
sản xuất được thành phẩm, không tạo ra được nguồn nguyên liệu phụ trợ.
Chủ yếu là gia công, xuất thô các sản phẩm khai khoáng và các sản phẩm
nông nghiệp.
Tình trạng kinh tế suy sụp như hiện nay,
nếu không gia nhập được TTP, hay kêu gọi được nguồn đầu tư dồi dào, thì
nền kinh tế VN sẽ ngày một khó khăn hơn, ta có thể thấy qua các chỉ số
tiêu dùng của người dân, các Cty tuyên bố phá sản giải thể, chỉ số thất
nghiệp tăng cao, đời sống công nhân nông dân ngư dân vẫn lây lất trong
cảnh túng quẫn nghèo khổ, và đặc biệt nguy hiểm là sự phá hoại trực tiếp
của TC bằng cách không nhập những nông sản của nước ta từ sau vụ HD981.
gây khó khăn cho ta trong vấn đề thông quan cửa khẩu, làm hư hao nông
sản và giá cả xuống dốc thảm hại. Nói tóm lại là một nền kinh tế phụ
thuộc hơn 70% vào họ, thì việc thao túng thị trường VN có thể dễ dàng
như việc lấy đồ chơi trong túi.
Kinh tế suy sụp phá sản, đã tạo ra một xã
hội suy đồi mất ổn định về mọi mặt, đe dọa nền an ninh chính trị. Tạo
ra những thành phần bất đồng chính kiến ngày càng nhiều. Những tổ chức
Dân Sự hoạt động hiệu quả, nhất là những đảng viên phản tỉnh, họ đấu
tranh ngay trong nội bộ đảng, đòi hỏi đảng phải bạch hóa nhiều chuyện mà
trước nay vẫn úp úp mở mở hay cố tình bưng bít. Quốc nạn tham nhũng,
đấu đá gay gắt thanh trừng lẫn nhau trong hàng ngũ lãnh đạo cấp cao của
đảng, đó là những nguyên nhân dồn đảng CSVN vào bước đường cùng. Họ đang
cố gắng tuyên truyền kinh tế định hướng XHCN vẫn đang tiến triển khả
quan. GDP vẫn tăng trưởng và nằm trong tính toán, những công trình to
lớn tầm vóc quốc gia vẫn đang được thực hiện như dự án sân bay Long
Thành chẳng hạn. Dù biết đó là dự án lãng phí, bất hợp lý và chưa cần
thiết vào thời điểm này, nhưng họ vẫn làm, như thể cố tạo ra một bộ mặt
kinh tế vãn bình thường không có gì bất ổn, nhằm củng cố lòng dân và dư
luận xã hội. Họ cố tình che giấu mị dân, như khoác bên ngoài chiếc áo
màu sặc sỡ, để che đậy một thân hình ghẻ lở SiDa đang trong thời kỳ
cuối. Nhưng họ đã nhầm. Với nguồn thông tin nhanh nhạy chính xác như
hiện nay, thì việc họ làm như một trò hề, kịch bản và diễn viên đều kém
cỏi lúng túng.
Việc phục hồi và phát triển kinh tế sẽ
đem lại sự ổn định về chính trị, đó là điều đảng CSVN đang mong muốn và
tích cực thực hiện. Nhưng nhìn vào bức tranh mang nhiều mảng màu tối xám
ảm đạm, ta có thể nhận thấy CSVN đang bế tắc về mọi mặt. đường lối
chính trị nửa vời, thiển cận thiếu dứt khoát. Kinh tế đang trên đà sụp
đổ từ cao xuống thấp, nội bộ đảng chia phe chia cánh, đấu đá chí tử,
tham nhũng đã trở thành hệ thống, nhà nước hoàn toàn bất lực không cách
nào kiểm soát khống chế, và một điều hệ trọng hơn hết là niềm tin vào
đảng không còn nữa trong nhân dân. Người dân ngày nay thờ ơ với vân mệnh
quốc gia, không còn là hậu phương là chỗ dựa vững chắc của đảng, mất đi
một sức mạnh tổng hợp vô cùng to lớn, để chống lại kẻ thù xâm lược và
gìn giữ non sông đất nước. CSVN đang đơn độc lúng túng xoay xở một mình
trên chính trường quốc tế, và ngay trong lòng dân tộc của mình. Đó là
tất cả những gì họ phải gánh chịu do chính sách cai trị độc tài bạo lực
70 năm qua. Hệ quả tất yếu của chính sách độc tôn không cần nhân dân.
Huyệt mộ đã đào, chỉ còn chờ ngày an táng thây ma CSCN.
Chúng ta cùng nhìn lại các mối quan hệ của CSVN. Người Mỹ luôn chừng mực trong mọi mối bang giao,
hoàn toàn nằm trong sự trao đổi có điều kiện. Không cho không và cũng
không trục lợi gì từ VN, đồng thời cũng không dễ dàng gì cho VN thao
túng yêu sách. Người anh em TC cũng đã bộc lộ rõ sở đoản sở trường của
họ, cho đảng CSVN sáng mắt và hiểu ra, 16 vàng 4 tốt chỉ là sách lược.
Họ phỉ nhổ vào niềm tin ngây ngô ảo tưởng về một tình bạn, và hai quốc
gia cùng một chí hướng của đảng CSVN, bằng các hành vi xâm lược đất liền
biển đảo, như một cái tát thẳng vào mặt đảng và nhà cầm quyền VN. đảng
CSVN hôm nay đã bớt đi mê muội, nhưng cũng khá là muộn màng.
CSVN là một nhà nước giỏi về mưu mô thủ
đoạn, nhưng kém cỏi về kinh tế, nên việc thực hiện mục tiêu “Phát triển
kinh tế để ổn định chính trị” là một điều “Không tưởng” mơ hồ. Cần đến
một phép màu.
Không thực hiện được mục tiêu phát triển
kinh tế, có nghĩa là đảng CSVN buộc phải thoái trào. Đó là điều tất
nhiên trong “Quy luật đào thải”. Khi một triết thuyết, một thể chế chính
trị không còn phù hợp, và là lực cản cho một quốc gia dân tộc, thì ngày
Cáo Chung của nó là điều không thể tránh khỏi.
Đảng CSVN đang loay hoay gỡ rối bằng
những giải pháp chính trị tạm thời, nhằm kéo dài thời gian cầm quyền và
chờ đợi cơ hội phục hồi kinh tế. Nhưng tình hình “Nội công ngoại kích”
và những khó khăn bất lợi đang trùng điệp bao vây. Họ đang như chú chuột
mắc bẫy, chạy tới chạy lui trong lồng sắt chật hẹp, mong tìm được một
lối thoát cho mình, nhưng hoàn toàn “Lực bất tòng tâm”. Nếu may mắn chú
chuột sẽ được chết nhẹ nhàng bằng một cú đập. Tức là tự rút lui trả lại
quyền tự quyết về cho nhân dân. Còn bằng không. Nó sẽ phải chết từ từ,
thảm khốc trên ngọn lửa hung hãn nóng bỏng. Ngọn lửa được thắp lên trong
lòng một dân tộc, trong lòng mỗi người dân. Đang rực sáng lên xua đuổi
những đêm đen CS. Sẽ đốt cháy và thiêu rụi tất cả những gì cản trở trên
đường đi của nó. Cảm nhận được sự hủy diệt tàn khốc của ngọn lửa linh
thiêng này. Đảng CSVN đang có những động thái cuối cùng, như những cơn
co giật, xung huyết. Mạch máu não sắp sửa nổ tung. Giờ Cáo Chung của
CSVN đã điểm.
Nguyên Đức.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar