Không riêng gì người Việt Nam mà cả thế
giới hẳn phải ngạc nhiên thắc mắc: mới ngày nào “đảng ta” tự hào mình là
đỉnh cao, nào là cái nôi nọ, phẩm giá kia, nào là đánh bại tên đế quốc
sừng sỏ nhất thế giới, cớ sao nay lại hạ mình dưới đít Tàu múa nhảy ca
hát cha cha cha nhạc Trung Hoa đú đởn dưới chân tượng Lý Thái Tổ trong
ngày kỷ niệm giặc phương Bắc tràn qua biên giới tàn sát đồng bào Việt
Nam cách đây chỉ có 35 năm như vậy?
“Than ôi thời oanh liệt nay còn đâu”! Nhớ
lúc xưa còn chỗ dựa vào Liên Xô, Đông Âu Cộng Sản, dựa vào người dân
Việt cả tin nơi “lý tưởng giải phóng dân tộc” mà chẳng hay thực chất
cuộc chiến “ta đánh Mỹ là đánh cho ông Liên Xô, ông Trung Quốc”; chỉ nghe bác Hồ “ra đi tìm đường cứu nước”
mà không biết “bác” trở về nước với sứ mạng có ăn lương của một điệp
viên cho CS quốc tế theo lệnh Staline, nên “bác” mới dám to gan hỗn xược
với Đức Thánh Trần, “tôi đưa năm châu đến đại đồng”; “bác” cứu
nước khỏi đô hộ Thực dân Pháp để tròng cả dân tộc này vào thòng lọng độc
tài CS. “Oanh liệt” nhờ dựa thế ngoại bang và lừa mị giỏi đồng bào
mình; dựa vào bọn phản chiến ngu muội đứng về phe kẻ cướp thay vì phía
nạn nhân, và ngay cả một số đứng đầu tổ chức tôn giáo thế giới cũng bị
hoa mắt trước mánh lưới tuyên truyền của khối CS cùng luận điệu một
chiều của đám truyền thông phương Tây bất lương.
Nhưng nay thì những chỗ dựa ấy đã cùng chung số phận với Bức tường Bá Linh, đã sụp đổ tan tành.
Ngày “ông” Liên Xô còn khỏe mạnh, mới chỉ
mình “bác” Staline chết mà đảng ta đã khóc hơn cha chết “Thương cha
thương mẹ thương chồng. Thương anh thương một, thương Ông thương mười”,
huống chi “ông” Liên Xô ngủm cùng đồng chí thế giới CS theo về với giun
thì đảng ta chẳng còn biết than với ai bèn quay ra khóc thương mình rồi
quay sang ôm chân “anh cả” Khựa mà dựa. Thế là cả bầy đoàn kéo nhau đi
hội nghị Thành Đô 1990 để đưa cả nước vào vòng Bắc Thuộc lần nữa, như
lời ngoại trưởng phe ta Nguyễn Cơ Thạch.
Cách đây 1930 năm (1084) Vua Trần Thánh
Tông triệu tập các bô lão cả nước trước thềm điện Diên Hồng để hỏi ý
kiến nên hòa hay nên chiến khi quân Mông sang xâm lăng Việt Nam lần thứ
hai và cả vua tôi đồng thanh “quyết chiến, thề quyết chiến” chống lại
quân thù.
Còn bây giờ thì bô lão toàn là “phản
động”, trí thức lương thiện thì “thù địch”, nhân dân thì “bị bọn xấu lợi
dụng” đi kêu oan khắp nước… Đảng biết dựa vào ai để bảo vệ giang sơn.
Nhưng giang sơn là gì? Há chẳng thấy “Mừng Đảng, mừng Xuân”, mới tới phiên “mừng Đất Nước”? Giang Sơn bây giờ là hàng thứ yếu. Thà mất Nước chứ quyết không mất đảng.
Để không mất đảng, đảng chỉ còn con đường
duy nhất là từ đỉnh cao tụt xuống chui vào đít Tàu. Ai chửi gì mặc kệ.
Vì Không gì quý hơn chỉ 16 tay, mà bọn chống phá tổ cò gọi là “người
không ra người, ngợm không ra ngợm”, ngồi trên đầu trên cổ, nắm trọn
quyền sở hữu sinh mạng, tài sản của 90 triệu người dân Việt, cùng toàn
bộ tài nguyên đất nước; muốn dâng cho ai thì dâng, muốn bán đi đâu thì
bán.
Dân chửi gì thì chửi, đảng cứ đường đảng đảng đi. Đường liếm trôn Tàu Khựa.
Nguyễn Bá Chổi.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar