Vừa nhận được
một e-mail đề cập đến câu hỏi: “TRONG TRƯỜNG HỢP VIỆT NAM CỘNG HOÀ
THẮNG QUÂN CỘNG SẢN VIỆT NAM, THÌ LIỆU TÌNH HÌNH CÓ KHÁC HƠN CHÚT NÀO
CHĂNG? ” Tôi là lính, nên xin trả lời rất nhanh và rất đơn giản, ngay
bây giờ, và dễ nhận thấy.
1.
Trước hết, dù là giả thuyết, câu hỏi sai từ trong căn bản. Miền Nam
không tấn công miền Bắc, nên không thể có chiến thắng. Sau khi ký hiệp
định đình chiến 1954, miền Nam lo xây dựng đất nước, ổn định đời sống
toàn dân, chỉ muốn sống trong hoà bình.
Ngay
từ lúc đó, cộng sản VN đã gài người ở lại, nằm vùng, chuẩn bị sẵn
cho cuộc xâm chiếm miền Nam, với sự viện trợ tối đa của cả Nga, lẫn Tầu
như đã thấy. Mầm mống chiến tranh, cội nguồn của bao tội ác, hi sinh
hàng triệu sinh mạng đồng bào cả nam lẫn bắc, xướng máu chất chồng,
bom đạn khói lửa ngút trời . . . xuất phát từ kẻ chủ chiến, từ kẻ xâm
lăng, không phải từ phía chống đỡ, phải tự vệ. Rõ như ban ngày !
Đặt
câu hỏi theo kiểu này là một lối lập lờ đánh lận con đen, để lừa bịp,
để đánh tráo, nhì nhằng giữa hai phe đánh nhau. Vì vậy phải bác bỏ câu
hỏi ấy ngay từ đầu, trước khi thử đi vào giả thuyết chỉ để cho rõ bản
chất của hai chế độ.
2.
Giả dụ rằng, trong trường hợp mà miền Nam thắng vào tháng Tư 1975, thì
tôi đoan chắc tình hình tốt hơn nhiều, nhiều lắm, và ai cũng có thể hiểu
được, không chút gì ngụy biện. Tôi nói theo kiểu lính nên rất dễ hiểu.
-
Này nhé. Lúc ấy người dân miền Nam giàu hơn người dân miền Bắc rất
nhiều. Dân miền Nam không thể nào có ý nghĩ quái đản là ra Bắc để vơ vét, lấy về, mà trái lại sẽ rất vui vẻ mang quà ra bắc cho thân nhân,
đồng bào mình ngoài đó. Sẽ không có cảnh đài, đồng, đạp như đã thấy.
Hàng triệu dân miền Bắc di cư vào Nam năm 1954 chắc chắn sẽ hối hả mang
đủ thứ về quê cho bà con mình. Cuộc tương phùng sẽ rất cảm động, rất
thân tình, rất vui mừng, chứ không phải ngỡ ngàng như đã thấy.
-
Chính quyền miền Nam là một đồng minh trong thế giới Tự Do, luôn tôn trọng
quyền tư hữu, nên cũng sẽ không có cảnh đánh tư sản, kiểm tra, cướp
của, cướp nhà như CS đã làm đối với dân miền Nam. Nếu chưa thể nâng mức
thu nhập ở miền Bắc lên ngang với đời sống ở miến Nam thì cũng không có
cảnh chặt ngang cho tất cả nghèo như nhau. Cũng không có cảnh đuổi dân
đi vùng kinh tế mới để chúng chiếm nhà, cướp đoạt tài sản, như đã thấy.
-
Các cơ sở nhà nước, các khu vực quân sự sẽ không bị ai chiếm đoạt vì
luật pháp VNCH không thừa nhận quyền sở hữu cho bất cứ cá nhân hay đảng
phái nào. Do đó sẽ không có cảnh con ông, cháu cha nào chiếm đoạt công
thự, đất đai nhà nước làm của riêng, như đã thấy .
-
Miền Nam đang được nhiều nước tân tiến, giàu có ủng hộ, nên họ sẵn sàng
viện trợ để tái thiết sau chiến tranh. Lúc ấy, nền kinh tế miền Nam tự
nó đã không hề thua sút các nước tại Á Châu, lại có dịp vươn mình lên,
phát triển hơn, ngay tức khắc, không hề bỏ lỡ cơ hội hàng chục năm, để
dân phải thiếu cả gạo để ăn, phải ăn bo bo, bột mì . . . như đã thấy.
-
Điều quan trọng nhất là Tình Người trong thời kỳ chuyển tiếp. Sẽ không
bao giờ có một tinh huống tàn nhẫn, vô nhân đạo như đã thấy. Điều này
thuôc về bản chất của hai chế độ. Cộng sản là giết lầm hơn bỏ sót, đào
tận gốc, trốc tận rễ, truy cứu lý lịch ba, bốn đời , dù chỉ là đứa bé
mới cắp sách đi học, dù là thầy tu, dù là giáo viên, là bác sĩ, y tá . .
.
Miền Nam thì khác hẳn, nên mới có nhiều Việt cộng nằm vùng trong mọi cơ quan, ngay cả trong thời gian chiến tranh.
Thế thì miền Nam sẽ giải quyết cách nào đối với các cán binh, cán bộ miền Bắc ?
Đang
khi còn chiến tranh mà miền Nam còn áp dụng chính sách Chiêu Hồi, hễ
buông súng, bỏ ngũ, cam kết lương thiện làm ăn, thì tự do sinh sống như
mọi người. Dĩ nhiên phải trình diện, giao nộp toàn bộ vũ khí, khai báo
lý lịch để thiết lập hồ sơ cá nhân, xác định nơi cư trú và lần lượt trả
về nguyên quán với gia đình, như thủ tục chiêu hồi vẫn làm trong nhiều
năm, như đã thấy.
Và
dù có người nào bị tạm giữ trong một thời gian chắc cũng không phải đói
mờ, đói mịt, khoai sắn cũng không đủ no như dưới thời công sản. Gia
đình cũng sẽ không bị cấm đoán, hạn chế việc tiếp tế thăm nuôi như đã
thấy. Và chắc chắn sẽ không có màn lừa bịp mười ngày thành ba năm, rồi
bảy, tám, mười, mười lăm năm, như đã thấy ! Và sẽ không có hàng ngàn nhà
tù từ Nam tới Bắc như đã thấy !
Cần
nhấn mạnh một điểm rất nhân bản của miền Nam là thủ tục bảo lãnh người
thân. Gia đình nào có người thân bị bắt vì hoạt động cho cộng sản, nếu
chịu đứng ra bảo lãnh trách nhiệm, thì phần lớn sẽ được cứu xét cho về
với gia đình, ngay trong lúc chiến tranh. Hầu như gia đình nào cũng có
thân nhân ở bên này hay bên kia.
Sau
chiến tranh, bà con miền Nam sẽ được khuyến khích đứng ra bảo lãnh cho
thân nhân trong hàng ngũ cộng sản, trở về với gia đình. Chế độ cộng sản
không khuyến khích thủ tục ấy, ngay cả cha-con, vợ-chồng, anh-em. Trái
lại, họ khuyến khích, thúc đẩy thân nhân đi vào tù “học tập ” cho tốt,
“lao động” cho giỏi, để khỏi bị đảng nghi ngờ, như đã thấy !
Nhìn
sự kết hợp hai miền đông-tây của Đức, người ta có thể hình dung ra
phần nào cảnh kết hợp hai miền Nam-Bắc, dù không nhất thiết phải giống y
như thế.
Phần
quan trọng hơn nữa là Tổ Quốc Việt Nam đã không bị mất nhiều phần lãnh
thổ về tay Tầu cộng, vì không bị lệ thuộc vào “đồng chí vĩ đại” phương
bắc, – kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt. Sẽ không mất ải Nam Quan,
không mất một phần thác Bản Giốc, không phải dấu giếm đồng bào mình,
lén lút ký kết hiệp ước biên giới với rất thiệt thòi cho dân tộc mình ,
như đã thấy !
Tóm
lại, theo cái nhìn của một người lính già, rất đơn giản nhưng rất thật,
từ đời sống vật chất đến đời sống tinh thần, theo giả thuyết trên, thì
nếu miền Nam thắng, thực tế tốt hơn rất nhiều.
Tôi cố tình lập lại nhiều lần ba chữ “như đã thấy” để chứng minh đó là một thực tế rất dễ nhận thấy.
Và nếu (vẫn nếu) như thế, thì giờ này tớ đang nghỉ hưu ở Sàigòn !./-
LÊ PHÚ NHUẬN.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar