tirsdag 22. februar 2011

Chống Lại Bạo Lực



Chống Lại Bạo Lực.

Sau 40 năm cầm quyền, Gadhafi đã ra lệnh cho quân đội, cảnh sát dùng bạo lực đàn áp cuộc nổi dậy của người dân Libya đứng lên đòi lật đổ chế độ độc tài của ông, gây ra gần 400 người chết. Nay có tin người dân Lybia đang chiến thắng bạo lực, chính thể Gadhafi sẽ sụp đổ. Chính vị đại sứ tại Liên Hiệp Quốc đã đứng lên kết tội Gadhafi là đã diệt chủng, đã giết chính người dân Lybia. Nhiều nhân viên trong chính phủ đã từ nhiệm, hai đại tá phi công đã lái máy bay đến Malta xin tị nạn chính trị. Một vài lực lượng quân đội đã từ chối đàn áp người dân. Dân chúng Lybia đã chống lại vũ lực bằng sự can trường, bằng cách chống trả lại áp lực của nhà cầm quyền độc tài Gadhafi mà không sờn lòng.

Từ đó chúng ta kết luận được rằng chỉ có bạo lực mới chống lại được bạo lực. Thật vậy, người dân Lybia đã dùng bạo lực chiếm những toà nhà của nhà nước và châm lửa đốt hết, tạo nên cảnh nhà cháy, lửa phừng phực bùng lên như máu căm hờn sôi sục trong huyết quản quân nổi dậy. Người dân Lybia đã dùng vũ lực để chống lại những kẻ dùng vũ lực đàn áp họ. Ngoài bạo lực, không có gì có thể ngăn chận bạo lực là vậy. Và người dân Lybia đã cho cả thế giới sửng sốt thấy sức mạnh mãnh liệt của sự căm hờn của đám đông.

Bọn độc tài dùng bạo lực để bảo vệ quyền lợi to lớn của chúng. Chúng không dễ gì nhượng bộ, nói chi đầu hàng. Chúng ta càng không trông mong gì chúng bố thí cho chúng ta. Những kẻ sống trong mơ tưởng luôn rêu rao rằng một ngày đẹp trời nào đó chúng sẽ sáng mắt ra và sẽ từ từ biến chuyển. Thật là một sự tin tưởng ngu muội, ngớ ngẩn, vô lý. Người dân các nước Trung Đông đã từng chờ đợi một ngày nào sẽ có sự thay đổi đó, nhưng chờ mãi chẳng thấy đâu. Chỉ thấy mỗi ngày mức khốn cùng của người dân càng gia tăng, con người càng sống khổ hơn con vật. Và cuối cùng họ đã phải vùng dậy, đã đứng lên đòi hỏi công bằng xã hội, đòi hỏi một cuộc sống ấm no, đòi hỏi hạnh phúc, nói tóm lại, họ đòi được thoả mãn những nhu cầu vật chất, những nhu cầu tối thiểu của con người, và họ đòi hỏi quyền được làm con người.

Họ vùng lên để nói sự bất mãn của họ, biểu lộ lòng căm phẫn của họ mặc dù họ biết những kẻ cầm quyền sẽ dùng bạo lực để chống lại. Nhưng lòng người dân tin vững chắc ở lẽ phải tất yếu, ở sự chiến thắng cuối cùng, mặc dù tạm thời có sự thiệt hại nhân mạng, tạm thời có tình trạng như thể họ sắp thua. Chỉ sau khi có thiệt hại nhân mạng thì sự sôi sục căm hờn mới lên cao tới tột đỉnh, khi đó người dân mới sử dụng đến bạo lực tối đa để chiến thắng bạo lực. Và bạo lực của người dân là bạo lực của đa số tất yếu phải thắng bạo lực của thiểu số là bọn cầm quyền độc tài thối nát tham quyền cố vị.

Ngọn lửa căm hờn của người dân bị bóc lột, bị đàn áp, bị bỏ cho sống một cuộc sống khốn nạn giờ đang bốc cháy khắp hơn một chục nước Ả rập ở vùng Trung Đông và đã lan sang Á châu với cuộc Cách Mạng Hoa Lài tại Trung Cộng. Những người dân bất mãn trên khắp thế giới sẽ lần lượt đứng lên đòi quyền sống, theo gót nhau trong cao trào nổi dậy chống bạo quyền. Và họ sẽ thắng dù phải đổ máu, họ sẽ dùng bạo lực để chống lại bạo lực. Tại Tripoli, thủ đô Lybia, các thanh niên đã cướp những kho súng của nhà nước để có sức mạnh chống chọi lại vũ lực của nhà cầm quyền.

Toàn dân ta đã dùng vũ lực để chống bọn thực dân và đế quốc và cuối cùng đã chiến thắng chỉ vì lý do chúng ta là đa số. Súng và bom đạn của thực dân đế quốc đã bị đáp ứng lại bằng súng và bom đạn của dân ta. Nguyên tắc dùng bạo lực để chống lại bạo lực là nguyên tắc bất di bất dịch. Không gì có thể chiến thắng bạo lực ngoại trừ bạo lực. Nếu không chấp nhận đổ máu thì không thể có một cuộc nổi dậy thành công. Lịch sử đã chứng minh điều đó. Cuộc Cách Mạng 1789 của Pháp đã chứng minh điều đó. Chỉ có súng đạn mới nói chuyện được với súng đạn.

Đã đến lúc toàn dân ta cũng phải đồng lòng vùng lên, cùng nổi dậy lật đổ cái chính thể phản dân tộc, phản dân hại nước đang đè đầu cưỡi cổ dân ta. Chính bọn Cộng Sản Hà Nội đã phản bội cái lý tưởng mà chúng đề ra trong hai cuộc cách mang chống thực dân và đế quốc, cái lý tưởng dành lại độc lập để cùng xây dựng một xã hội công bình bác ái, xây dựng hạnh phúc cho toàn dân, mang quyền tự do dân chủ cho mỗi người. Từ vai trò lãnh đạo cách mạng, chúng nay đã tiêu biểu cho giai cấp phản cách mạng, chúng này là những thành phần cần bị lịch sử đào thải. Để chống bọn phản động mới, bọn phản cách mạng mới đó, chúng ta lại cần đến một cuộc cách mạng khác. Và thời điểm đã chín mùi, chưa lúc nào thời cơ lại thuận tiện hơn lúc này. Cả thế giới đang sôi sục căm hờn, chống độc tài áp bực, chống thối nát bóc lột, chống bất công xã hội. Những kẻ cùng khổ đang tay cầm tay reo hò, vùng lên tranh đấu, sẵng sàng dùng bạo lực để chống lại bạo lực, sẵn sang hy sinh tánh mạng để có được một tương lai tươi sáng.

Hô hào đứng lên tranh đấu, kêu gọi chúng ta đồng loạt vùng dậy là thể hiện lòng yêu nước cao độ của mỗi người dân Việt chúng ta. Toàn dân ta phải cam đảm đứng lên đả đảo độc tài, đả đảo bất công xã hội, đả đảo thối nát tham nhũng. Chúng ta phải vùng lên đòi quyền làm chủ đất nước, đòi quyền sống, đòi quyền bảo vệ mạng sống và tương lai của chúng ta và con cháu chúng ta. Chúng ta phải đứng lên tranh đấu để có được niềm hy vọng, bởi vì đã hơn sáu mươi năm chúng ta sống nhục nhã, vô vọng. Cơ hội đã đến để chúng ta đứng lên đập phá các nhà tù, các trại cải tạo, đó là cơ hội để đòi lại nhân phẩm cho chúng ta, đòi lại quyền tự hào của mỗi người dân Việt. Tổ quốc lâm nguy, với niềm tự hào này, chúng ta sẽ chiến thắng tất cả những kẻ nào hăm he xâm lược lãnh thổ ta.

Trách nhiệm của toàn dân ta đối với lịch sử đang cấp bách hơn bao giờ hết. Chúng ta không thể thờ ơ, hèn nhát để rồi mang tội với con cháu chúng ta, như lớp đàn anh chúng ta đã mang tội bỏ lỡ cơ hội vào cuối thập niên 1980, khi cao trào lật đổ chế độ Cộng Sản dâng lên như cơn thủy triều tại các nước theo chủ thuyết Mác Xít tại phương Tây.

Kết Luận:

Ông al-Houni, Đại sứ Libya tại Liên Minh các Nước Ả Rập tại Cairo đã tuyên bố: “Chính thể Gadhafi hiện nằm trong sọt rác lịch sử vì ông ta đã phản bội lại đất nước và dân tộc ông - "Gadhafi's regime is now in the trash of history because he betrayed his nation and his people." Tương tự, chúng ta cũng phải tuyên bố rằng chính thể cộng sản độc tài Hà Nội hiện cũng đang nằm trong sọt rác lịch sử vì các tên lãnh đạo chính thể đó đã phản bội tổ quốc và dân tộc Việt Nam.

Thời cơ đã đến, toàn dân ta hãy đồng lòng nổi dậy phá những xiềng xích đã trói tay chân chúng ta suốt 60 năm qua, lật đổ cái chế độ chuyên chính bất lương, mang lại hạnh phúc ấm no, công bình xã hội, và quyền làm con người cho tất cả mọi người dân Việt Nam, mang lại niềm tin và sự kiêu hãnh cho dân tộc Việt nam ta.

Hướng Dương.

Ingen kommentarer: