fredag 25. oktober 2013

Cuộc Ðời Thiếu Mẹ Thì Vô Nghĩa


Khi bạn ra đời, mẹ bồng bế bạn trong lòng,
Bạn cám ơn bằng cách ré lên như một tên quỷ sứ !
Khi bạn 1 tuổi, mẹ cho bạn ăn và tắm rửa bạn,
Bạn cám ơn bằng cách la khóc suốt đêm.
Khi bạn 2 tuổi, mẹ dạy bạn bước đi,
Bạn cám ơn bằng cách bỏ chạy khi mẹ gọi.
Khi bạn 3 tuổi, mẹ nấu ăn cho bạn với cả tấm lòng,
Bạn cám ơn bằng cách đổ hết thức ăn xuống sàn nhà.
Khi bạn 4 tuổi, mẹ cho bạn một hộp bút màu,
Bạn cám ơn bằng cách vẽ bậy bạ ngay trên mặt bàn ăn.
Khi bạn 5 tuổi, mẹ mặc cho bạn đồ đẹp ngày lễ,
Bạn cám ơn bằng cách nhảy ngay vào một vũng bùn đầu tiên.
Khi bạn 6 tuổi, mẹ đưa bạn đến trường,
Bạn cám ơn bằng cách thét lên: “Con không đi học !”
Khi bạn 7 tuổi, mẹ mua cho bạn quả banh,
Bạn cám ơn bằng cách ném vào cửa kính nhà bên cạnh.
Khi bạn 8 tuổi, mẹ trao cho bạn cây kem,
Bạn cám ơn bằng cách để nước kem rây rớt lên áo khoác.
Khi bạn 9 tuổi, mẹ đóng tiền cho bạn học dương cầm,
Bạn cám ơn bằng cách chẳng thèm tập luyện gì cả.
Khi bạn 10 tuổi, mẹ lái xe đưa bạn đi khắp mọi nơi,
Từ sân đá bóng đến những bữa tiệc sinh nhật liên tiếp của bạn bè,
Bạn cám ơn bằng cách nhảy khỏi xe mà không buồn ngoái lại.
Khi bạn 11 tuổi, mẹ đưa bạn cùng lũ bạn đi xem phim,
Bạn cám ơn bằng cách yêu cầu mẹ ngồi riêng hàng ghế khác.
Khi bạn 12 tuổi, mẹ dặn bạn đừng xem một số chương trình truyền hình,
Bạn cám ơn bằng cách chờ chực cho mẹ mau ra khỏi nhà.
Khi bạn 13 tuổi, mẹ ngỏ ý rằng đã đến lúc cắt tóc,
Bạn cám ơn bằng cách bảo rằng mẹ chẳng có tý óc thẩm mỹ nào.
Khi bạn 14 tuổi, mẹ đóng tiền cho bạn đi dự một tháng trại hè,
Bạn cám ơn bằng cách quên, không viết cho mẹ được một chữ.
Khi bạn 15 tuổi, mẹ đi làm về và mong được hôn bạn,
Bạn cám ơn bằng cách khóa trái cửa phòng riêng.
Khi bạn 16 tuổi, mẹ dạy bạn lái xe,
Bạn cám ơn bằng cách lấy xe của mẹ mà dùng khi nào có dịp.
Khi bạn 17 tuổi, mẹ chờ đợi một cú điện thoại quan trọng,
Bạn cám ơn bằng cách ôm cái điện thoại mà chuyện phiếm suốt đêm.
Khi bạn 18 tuổi, mẹ khóc khi bạn tốt nghiệp phổ thông,
Bạn cám ơn bằng cách đi chơi thâu đêm suốt sáng cho bõ.
Khi bạn 19 tuổi, mẹ đóng tiền cho bạn lên đại học,
Lái xe đưa bạn đến khu nội trú, xách hành lý cho bạn,
Bạn cám ơn bằng cách chào từ biệt bên ngoài ký túc xá,
Để cho bạn khỏi bối rối ngượng năm trước bạn bè.
Khi bạn 20 tuổi, mẹ hỏi bạn có quen biết ai chưa,
Bạn cám ơn bằng cách bảo: “Không việc gì đến mẹ !”
Khi bạn 21 tuổi, mẹ gợi ý về nghề nghiệp tương lai,
Bạn cám ơn bằng cách nói: “Con không muốn giống mẹ !”
Khi bạn 22 tuổi, mẹ hôn bạn khi bạn vừa tốt nghiệp đại học,
Bạn cám ơn bằng cách xin tiền đi du lịch Âu Châu.
Khi bạn 23 tuổi, mẹ mua sắm đồ đạc cho căn hộ đầu tiên của bạn,
Bạn cám ơn bằng cách nói với bạn bè: “Những đồ đạc ấy mới tởm làm sao !”
Khi bạn 24 tuổi, mẹ gặp hôn thê bạn và hỏi về dự định tương lai,
Bạn cám ơn bằng cách nguýt mẹ và cằn nhằn: “Thôi đi mẹ !”
Khi bạn 25 tuổi, mẹ phụ với bạn tính toán những chi phí cho đám cưới,
Mẹ khóc lên và bảo rằng mẹ yêu bạn hết lòng,
 Bạn cám ơn bằng cách đi cưới xong là biến mất tăm.
Khi bạn 30 tuổi, mẹ gọi bạn để khuyên nhủ về việc nuôi con,
Bạn cám ơn bằng cách nói: “Bây giờ khác xưa rồi, bà ơi !”
Khi bạn 40 tuổi, mẹ điện thoại để nhắc bạn sinh nhật một người thân,
Bạn cám ơn bằng cách nói rằng bạn đang bận đến bù đầu đây này.
Khi bạn 50 tuổi, mẹ lâm bệnh và cần bạn chăm sóc,
Bạn cám ơn bằng cách than thở rằng mẹ đã trở thành gánh nặng cho con.
Rồi một ngày,  mẹ chết đi trong yên lặng,
Và mọi sự bạn chưa hề làm cho mẹ, bỗng vỡ ra như sét đánh ngang tai !
Hãy ru mẹ ngủ, con ơi,
Hãy ru mẹ ngủ trọn đời con yêu !
Khi ấy, bạn mới chợt nhận ra một điều:
Bàn tay ru chiếc nôi kia, có khả năng... rung chuyển cả địa cầu!

Tác Giả: Trần Duy Nhiên.

Ingen kommentarer: