“Một
 quốc gia đã giành được độc lập và thống nhất, mà nhân dân không được 
hưởng các quyền tự do, dân chủ, nhân quyền không được tôn trọng, thì 
người dân của quốc gia đó đã hy sinh xương máu một cách vô ích để thay 
thế sự cai trị của giặc ngoại xâm bằng sự cai trị của giặc nội xâm. Mà 
giặc nội xâm thì lại tham lam và gian ác gấp trăm ngàn lần giặc ngoại 
xâm.”
Mỗi
 dịp 30-4 hàng năm, tôi lại nhận được câu hỏi của những người đồng bào 
Việt Nam ở hải ngoại là “anh nghĩ và có cảm xúc gì khi sắp tới ngày 
30-4?”. Tôi lại có dịp kể cho họ nghe về suy nghĩ và cảm xúc của mình.
Từ
 nhỏ cho đến năm mười chín tuổi, mỗi dịp 30-4 tôi thực sự vui mừng và tự
 hào bởi đó là ngày chiến thắng và thống nhất của đất nước. Việt Nam đã 
chiến thắng cường quốc số một thế giới về quân sự và kinh tế. 
Cuối
 năm 1989, tôi có cơ hội được sang CHDC Đức (cũ) và được chứng kiến 
người dân Đông Đức lật đổ chế độ cộng sản để thống nhất với chế độ tư 
bản, dân chủ ở Tây Đức. Tôi lại có dịp may mắn được sang Tây Berlin để 
xem cuộc sống sung túc và tự do của chế độ tư bản, dân chủ. Và tôi hiểu 
tại sao người dân Đông Đức đã không cam chịu sống dưới sự cai trị độc đoán, phi lý, lạc hậu của chế độ cộng sản. 
Cùng
 thời điểm đó, tất cả người dân các nước Đông Âu đã vùng lên đập tan sự 
cai trị của các chế độ cộng sản. Và họ đã xây dựng lại từ đầu chế độ tư 
bản, dân chủ. Cho đến nay, tất cả các nước Đông Âu, người dân đều có 
cuộc sống sung túc và hạnh phúc trong một chế độ chính trị tự do và dân 
chủ mà không có sự cai trị của chế độ cộng sản.
Cuối
 năm 1990, tôi trở lại Việt Nam, kể từ đó cứ mỗi dịp 30-4, tôi không còn
 cảm xúc vui mừng, mà thay vào đó là sự hoài nghi và nuối tiếc.
Năm
 2001 và 2003, tôi có dịp được sang thăm Hàn Quốc và thấy đó là một quốc
 gia hùng mạnh về kinh tế và quân sự. Ở đó không bao giờ có sự hiện diện
 và tồn tại của đảng cộng sản. Trong khi đó, Bắc Triều Tiên dưới sự cai 
trị độc đoán và tàn bạo của chế độ cộng sản. Mỗi năm có cả trăm ngàn 
người chết đói mặc dù họ đã nhận được sự giúp đỡ to lớn từ Hàn Quốc và 
cộng đồng quốc tế. Tôi cảm thấy buồn và nuối tiếc cho chế độ Việt Nam 
Cộng Hòa.
Nhìn
 lại Việt Nam chúng ta, sau ngày 30-4-1975, trong chế độ quan liêu bao 
cấp, ngăn sông cấm chợ, nhân dân phải chịu đói khổ, lầm than. Khi tiến 
hành công cuộc đổi mới, kinh tế có phát triển, đời sống người dân khấm 
khá hơn, đủ ăn, đủ mặc, có được phương tiện sinh hoạt và đi lại hiện 
đại. Nhưng tham nhũng đã trở thành quốc nạn, thành giặc nội xâm của dân 
tộc. Sự suy thoái đạo đức và lối sống diễn ra một cách toàn diện, trên 
mọi phương diện của đời sống xã hội từ giáo dục, y tế, ngành tư pháp, cơ
 quan hành chính,  và trên mọi cấp độ từ trung ương đến địa phương.
Nhiều
 người trong chúng ta đã từng chứng kiến cảnh doanh nghiệp, quan chức 
chính quyền, các lực lượng vũ trang và xã hội đen hợp sức với nhau để 
cưỡng chế người nông dân lấy đi tư liệu sản xuất quan trọng nhất của họ 
là ruộng đất. Biết bao người dân vô tội khi bước vào đồn công an thì 
khỏe mạnh, nhưng chỉ ít giờ sau, họ chỉ còn là một cái xác không hồn. Và
 còn biết bao nhiêu những người dũng cảm đứng lên đấu tranh đòi quyền tự
 do, dân chủ và sự toàn ven lãnh thổ quốc gia đã bị sách nhiễu, đánh 
đập, và bị cầm tù. Thật sự đau lòng và xót xa.
Giờ đây, mọi người lại hỏi tôi “anh nghĩ và có cảm xúc như thế nào về ngày 30 tháng Tư ?”
Tôi trả lời: “Một chế độ dân chủ và văn minh đã thua một chế độ độc đảng toàn trị và lạc hậu. Cái ác đã chiến thắng.”
Còn
 cảm xúc thì buồn và nuối tiếc cho chế độ Việt Nam Cộng Hòa, bởi tôi và 
rất nhiều người đều cho rằng nếu ngày 30-4-1975, bên chiến thắng là Việt
 Nam Cộng Hòa thì giờ đây trong khu vực châu Á, Việt Nam có thể chỉ thua
 duy nhất Nhật Bản về kinh tế, còn chắc chắn sẽ ngang bằng hoặc hơn Hàn Quốc về cả kinh tế và quân sự.
Hà Nội, ngày 28 tháng 4 năm 2013.
Một Người Sống Giữa Lòng Hà Nội.  


Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar