lørdag 25. april 2015

NHỮNG ĐIỀU KINH HOÀNG VỀ " 30/4 NĂM 1975"


NHỮNG ĐIỀU KINH HOÀNG MÀ BẠN CHƯA BIẾT 
VỀ "ĐẠI THẮNG MÙA XUÂN 30/4 NĂM 1975".

Nhiều bạn chưa biết là gia đình Thùy Trang có 3 đời theo Cộng Sản. Từ thời... Việt Minh cho tới thời "chống Mỹ" cứu nước, gia đình mình phải nói là gia đình "CÁCH MẠNG" thứ thiệt.
Bố Thùy Trang là sĩ quan Thiết Giáp, trong năm 1975 bố đã vào SG theo đoàn quân CS. Chú ruột Thùy Trang thì từng đi tù ngoài Côn Đảo, còn Cô Thùy Trang thì làm Du Kích Việt Cộng bị máy bay trực thăng Mỹ bắn gãy đôi chân.

Lý do Thùy Trang nói về gia đình mình để các bạn biết là những gì Bố và Chú Thùy Trang kể lại sự kiện năm 1975 là sự thật mà Đảng CSVN bưng bít.

Thưa các bạn, trong cuộc chiến đánh chiếm Miền Nam VN năm 1975 "Chiến Dịch HCM" mà tướng Văn Tiến Dũng viết trong cuốc sách "Đại Thắng Mùa Xuân" thì ông ta chỉ nói sự thật có 1/3 thôi.

Các bạn có biết là Trung Quốc đã đưa sang VN năm 1975 là 10 sư đoàn, trong đó có 2 sư đoàn vũ khí nặng (pháo binh và súng cối) để giúp cho CSVN giành chiến thắng trong trận chiến 1975 không ?
Chú Thùy Trang cho biết là lính Trung Quốc gửi sang 100.000 quân, hết 1/3 quân số ở lại trấn giữ Miền Bắc để cho CS BẮC VIỆT rảnh tay xua quân xâm chiếm Miền Nam.
Một trong những trận chiến mở đầu ở cao nguyên BUÔN MÊ THUỘT là do 2 sư đoàn Trung Quốc (cãi trang Bộ Đội VN) vây đánh, sử dụng chiến thuật "tiền pháo hậu xung" theo kiểu Mao Trạch Đông.

Lúc bấy giờ, cao nguyên BUÔN MA THUỘT của VNCH nhanh chóng bị thất thủ vì VNCH không đủ pháo binh và phi cơ yểm trợ để chống giữ, phần lớn quân số phải kéo về trấn giữ các thành phố lớn để bảo vệ cho dân.

Sau trận đánh Ban Mê Thuộc thì quân Trung Quốc tiếp tục tấn công các mặt trận khác, trong khi đó quân CS BẮC VIỆT chỉ việc vào tiếp quản. Khi quân Trung Quốc kéo tới Xuân Lộc vào ngày 22 tháng 4 thì bị Không Quân VNCH thả một trái bom CBU-55 (đốt không khí gây ngạt) ngay trên đầu sư đoàn Quảng Tây, phía báo Mỹ phỏng đoán trái bom CBU-55 nổ ở Xuân Lộc đốt hết dưỡng khí trong một vùng trên mặt đất 16.000m2, giết chết 250 người, tuy nhiên tin tình báo Phòng 2 của VNCH cho biết là chết 5.000 quân Cộng Sản đang tập trung tại một khu rừng ở Xuân Lộc, và tin nầy cũng đã đăng trên một số báo ở SG lúc bấy giờ.

Với 1 Sư đoàn hùng mạnh Quảng Tây của Trung Quốc, cộng thêm Sư đoàn bộ binh CSVN, một trung đoàn tăng, thiết giáp, và một trung đoàn pháo binh Trung Quốc, với sự hỗ trợ của Trung đoàn 95B thuộc Sư đoàn bộ binh 325 CSVN và một đại đội xe tăng với tổng quân số khoảng 40.000 do Đại tá Trung Quốc Ming Yue cùng Thiếu tướng Hoàng Cầm làm tư lệnh mà vẫn KHÔNG thể nào vượt qua khỏi được thị trấn Xuân Lộc.
Điều nầy cho thấy sự DŨNG MÃNH của quân lực VNCH chỉ có một sư đoàn 18 của tướng Lê Minh Đảo mà chọi tới 40.000 quân Cộng Sản mà vẫn giữ vững Xuân Lộc một thời gian khá lâu.

Trong kho vũ khí của Phi Trường Tân Sơn Nhất lúc bấy giờ có cả thảy là 4 trái CBU-55, nhưng tình báo Mỹ CIA đã tháo ngòi 2 trái trước khi rời khỏi phi trường Tân Sơn Nhất.
VNCH chỉ còn lại 2 trái CBU-55, đem thả 1 trái ở Xuân Lộc ngày 22 tháng 4 và trái còn lại định sử dụng ở Biên Hòa, tuy nhiên Trung Tướng Trần Văn Minh tư lệnh Không Quân VNCH không cho phép sử dụng vì lúc bấy giờ quân Trung Quốc và CS Bắc Việt đã tiến quá gần khu đông dân cư.

Thùy Trang có nói chuyện với một vài người lính VNCH, họ cũng cho biết là quân "CS Bắc Việt" biết nói tiếng Tàu khi giáp trận.
Đây là một sự thật Thùy Trang đưa lên cho các bạn tìm hiểu vì còn rất nhiều sĩ quan và lính VNCH vẫn còn sống, họ có thể làm chứng về chuyện Trung Quốc cãi trang Bộ Đội CSVN để giúp đánh chiếm Miền Nam VN trong năm 1975.

Vào tháng 10 năm 1976, Lê Duẫn đã ra lệnh gom góp hết lúa gạo của Miền Nam VN, chở sang TQ hằng chục ngàn tấn gạo để trả nợ chiến tranh.
Miền Nam đang giàu có bỗng phút chốc hóa thành nghèo khó, phải ăn cơm trấu độn với khoai sắn để sống qua ngày. Nếu cô chú bác nào đã sống ở Miền Nam VN vào thời điểm năm 1976 thì có thể minh chứng điều nầy.

Quân CSVN rất khiếp sợ hình bóng của các chiến sĩ VNCH, vì lý do đó nên khi 5 thanh niên đi biểu tình Cây Xanh ở bờ Hồ đã bị Công An bắt vì họ mặc áo có in hình con ó của QLVNCH.Cộng Sản chúng nó thấy hình ảnh VNCH cho dù là một huy hiệu thì chúng nó cũng sợ ỉa ra quần. Đó là lý do vì sao người thanh niên tên Dũng Phi Hổ đã bị bắt giam, chờ truy tố là vậy. Nguyễn Thùy Trang.

fredag 24. april 2015

21 Trường Ðại Học Mỹ Giả Mạo Tại Việt Nam


Giới chức giáo dục Hoa Kỳ tố cáo
21 trường Đại học Hoa Kỳ mạo danh tại Việt Nam.
 
 Mới đây, dựa trên kết quả của Hội đồng kiểm định các trường Đại học, và trường học độc lập từ Mỹ, Tiến sĩ Mark A.Ashwill, người Mỹ đang làm việc tại Việt Nam, đã nêu đích danh 21 trường Đại học hiện có mặt tại Việt Nam  không được công nhận bởi các cơ quan kiểm định giáo dục có thẩm quyền từ Hoa Kỳ. Hay nói một cách khác, CSVN đang bị tố cáo dựng nên 21 trường Đại học, mạo danh Đại học Hoa Kỳ để thu tiền bất hợp pháp.
  
Tiến sĩ Mark A.Ashwill, hiện là Giám đốc quản lý của Capstone Việt Nam, một Công ty có trụ sở Hà Nội, và chuyên về việc phát triển nguồn nhân lực. Việc ông cho công bố danh sách này, đã không khác gì bom nổ trong giới giáo dục tại Việt Nam.
Lâu nay, tình trạng lo ngại chất lượng đào tạo của các trường Đại học trong nước, đã khiến rất nhiều phụ huynh dành dụm tiền bạc để tìm cách cho em mình đi du học ở nước ngoài. Tuy nhiên, chi phí lớn cũng như điều kiện được các nước Tây Âu chấp nhận cho du học cũng không phải dễ dàng gì.
Chính vì vậy mà các trường Đại học mang tên đến từ Hoa Kỳ, Châu Âu... được rất nhiều người ghi danh cho con em mình vào học, hy vọng sẽ có một nền kiến thức tốt đẹp hơn những gì mà nhà trường CSVN đang nhồi nhét vô đầu.
 
Học phí của những trường Đại học Quốc tế như vậy không rẻ, thậm chí nhiều trường còn hứa hẹn nếu tốt nghiệp, có thể được gửi đi học cao hơn ở các quốc gia gốc của trường. Chính vì vậy mà số lượng Sinh viên trong nước tham gia học rất đông.Hiện danh sách 21 trường Đại học giả mạo danh tiếng của Hoa Kỳ được Tiến sĩ Mark A.Ashwill phát đi công khai, nhưng chưa thấy thái độ đáp lại nào từ Bộ Giáo Dục CSVN. Đáng lưu ý, trong đó có Trường đại học mang tên Southern Pacific University – nơi cấp bằng Tiến sĩ giả cho khứa Nguyễn Văn Ngọc, phó Bí thư Tỉnh ủy Yên Bái. Trước đây cũng đã có nhiều sự kiện bị phanh phui như vậy, chẳng hạn như trường Đào tạo Quốc tế Raffles, giả danh đến từ Singapore. Hàng trăm Sinh viên đã tốt nghiệp tại trường này đang có những chứng chỉ quốc tế vô giá trị, nhưng không biết kiện ai. Phải mất 6 năm, trường này mới bị lật mặt, sau khi hốt hàng đống tiền của từ phụ huynh.
Dĩ nhiênai cũng biết, việc mở một trường học ở Việt Nam không hề đơn giản. Chắc chắn là phải lo lót nhiều, hoặc được hậu thuẫn từ một chóp bu cao cấp nào đó. Có lẽ vì vậy mà cho tới nay Bộ Giáo Dục CSVNvẫn im lặng.
 
 
Trên trang web cá nhân mới đây,TS Mark A.Ashwill đã nêu đích danh 21 trường Đại Học hiện có mặt tại Việt Nam không được công nhận bởi các cơ quan kiểm định giáo dục có thẩm quyền từ Hoa Kỳ.

1. ĐH quốc tế Adam (Adam International University) thuộc Tiểu bang Georgia.
2. ĐH Akamai (Akamai University) thuộc Tiểu bang Hawaii.3. ĐH American City (American City University) thuộc Tiểu bang California.4. ĐH Di sản Mỹ (American Heritage University) nằm ở phía Nam California.5. ĐH American Pacific (American Pacific University). Đây là ĐH được đặt tại TP  Sài Gòn.6. ĐH quốc tế American Pacific (American Pacific University – International) thuộc Tiểu bang New Mexico/ California.7. ĐH Apollo (Apollo University) Tiểu bang California.8. ĐH quốc tế Đại Tây Dương (Alantic International University) thuộc Tiểu bang Hawaii.9. ĐH Capstone (Capstone University) Tiểu bang California.10. ĐH Cosmopolitan (Cosmopolitan University).11. ĐH Frederick Taylor (Frederick Taylor University) thuộc Tiểu  bang California.12. ĐH Honolulu (Honolulu University) thuộc Tiểu bang Hawaii.13. ĐH Irvine (Irvine University) thuộc Tiểu bang California.14. ĐH Quốc tế Mỹ (International American University) thuộc Tiểu bang California.15. ĐH Kỹ thuật Paramount (Paramount University of Technology) thuộc Tiểu bang California.16. ĐH Pebble Hills (Pebble Hills University) thuộc Tiểu bang Pennsylvania.17. ĐH Preston (Preston University) thuộc Tiểu bang California.18. ĐH Tây Nam Mỹ (Southwest American University) thuộc Tiểu bang California.19. ĐH Nam Thái Bình Dương (Southern Pacific University) thuộc Tiểu bang Delaware.20. ĐH quốc tế Washington (Washington International University) thuộc Tiểu bang Pennsylvania.21. ĐH quốc tế Berkeley (Berkeley International University), thuộc Tiểu bang Delaware.

Nguyễn Biên.

Tưởng Niệm: 30.04.1975


Nhân tưởng niệm lần thứ 40 của Tháng Tư Đen, chúng tôi gởi tặng quý vị bài thơ song thất lục bát với tựa đề: 
Niệm 30.04.1975, để nhớ đến ngày đau thương của dân tộc.

Cúi đầu trước bàn thờ Quốc Tổ
Tưởng niệm ngày biến cố tang thương
Phủ trùm trên khắp quê hương
Gây nên bao cảnh đoạn trường từ đây

Ba mươi tháng tư ngày Quốc hận
Bốn mươi năm lận đận lao đao
Xót đau từng giọt máu đào
Thấm vào đất Mẹ biết bao phận đời

Những vị tướng sáng ngời dân tộc
Nguyễn Khoa Nam vị quốc vong thân
Mất thành tướng chết theo thành
Ngàn sau sử sách lưu danh anh hùng

Phạm Văn Phú, Văn Hưng, Nguyên Vỹ
Trần Văn Hai dũng sĩ hiên ngang
Thề không bỏ súng buông hàng
Đem thân tuẫn tiết đáp đền núi sông

Cùng nòi giống con Hồng cháu Lạc
Mà nhẫn tâm tàn sát lẫn nhau
Quê hương tang tóc nhuộm màu
Đêm nghe từng giọt lệ sầu đang rơi

Bao điêu đứng tả tơi hoạn nạn
Vì những người cộng sản tràn vô
Nát tan một dải cơ đồ
Thê lương dưới bọn cộng nô bạo tàn

Chúng rình rập đầu làng cuối xóm
Dân miền Nam khốn đốn điêu linh
Tủi thân bao nỗi nhục hình
Chồng đi cải tạo, con mình bơ vơ

Dòng sông chảy hững hờ ra biển
Giữa đêm đen đưa tiễn người thân
Lòng nghe bỗng thấy bâng khuâng
Chia ly cam chịu muôn phần đắng cay

Phận mất nước đọa đày nghiệt ngã
Thân lưu vong xứ lạ biệt ly
Hành trang của kẻ ra đi
Tâm tư gói nặng người di tản buồn

Nơi đất khách lòng luôn trăn trở
Nhớ quê nhà muôn thuở khôn nguôi
Xót thương thân phận ngậm ngùi
Lớp người tỵ nạn chôn vùi biển sâu

Họa cộng sản nát nhầu nước Việt
Những oan khiên rên siết muôn trùng
Tương lai tăm tối mịt mùng
Màn đen buông phủ tận cùng trời cao

Lời khấn nguyện nghẹn ngào kinh sử
Của một thời sinh tử bôn ba
Cầu cho ách nước sẽ qua
Ta về dựng lại ngôi nhà Việt Nam.

Bạch Ngọc Phước.

onsdag 22. april 2015

40 NĂM, NHỮNG GƯƠNG MẶT


1- Nổi bật nhất là thành phần “30/4” – những kẻ xu thời lăng xăng tham gia “cách mạng”, hưởng ứng “phong trào xây dựng đời sống mới, văn hóa mới”. Lực lượng này tích cực hoạt động đoàn đội, nhiệt tình hù dọa và xấc xược một cách… hân hoan. Thành phần này, sau 1975 vài năm, một số được thăng quan tiến chức, biết cách luồn lách và trục lợi tinh vi; số khác bị thải ra, như một loài sâu bọ mà trước đó từng hy vọng được “nhân cách hóa” vĩnh viễn.
2- Nhóm thứ hai là dân chế độ cũ. Đang nhà lầu xe hơi, bỗng nhiên mất tất. Họ bị đẩy, tàn bạo, xuống cái hố đen hun hút. Làm đủ nghề để mưu sinh. Thầy giáo chạy xe ôm và luật sư bơm mực bút nguyên tử. Gia đình tan nát. Ông đại tá VNCH bị đẩy lên rừng thiêng nước độc; bà đại tá bán hột vịt lộn bươn bả nuôi con và lây lất nuôi chồng. Vấn đề “lý lịch” là một hậu quả kéo theo đầy bi kịch.
3- Thành phần gia đình cán bộ tập kết trở về. Biệt thự ông đại tá VNCH được cấp cho ông đại tá cộng sản. Nơi để xe hơi biến thành chuồng lợn. Khu vườn kiểng biến thành mảnh đất trồng rau. Tấm áo thị tứ phồn hoa Sài Gòn được thay bằng bộ bà ba tỉnh lẻ, nghèo nàn.
4- Thành phần chế độ cũ có người thân di tản nước ngoài trước 30-4 và thành phần có thân nhân đi vượt biên thành công. Họ là nhóm khá giả nhất, trừ “cán bộ”, của một Sài Gòn nuốt nghẹn bo bo giữa lời bài hát “Tiếng chày trên sóc Bom Bo”. Hàng Mỹ nuôi sống họ, và cứu cả một nền kinh tế bao cấp chứng kiến cảnh xếp hàng mua từng củ khoai hư hay ký cá thối.

40 Năm Nhìn Lại:
1- Miền Nam bị chật lại. Một cơn lốc di dân từ bên kia vĩ tuyến 17 tràn vào. Họ nhanh chóng bị “đồng hóa” với cách sống miền Nam. Tuy nhiên, có thể nhận biết họ ngay, cho dù họ ăn mặc sang hèn thế nào. Những chỉ dấu về nhân chủng học, chỉ dấu về văn hóa, về giao tiếp… dễ dàng giúp phân biệt họ với dân miền Nam hoặc thậm chí với người Bắc di cư 1954. Họ làm đủ nghề, từ mua ve chai đến mở hàng phở. Lẫn trong nhóm di cư mới là dân có “số má”. Luôn chửi Mỹ nhưng họ mua nhà bên Mỹ, cho con “tỵ nạn giáo dục” hoặc thậm chí có thẻ xanh bên Mỹ. Họ giàu. Ngông nghênh. Nhưng “cạn”. Và “rỗng”.
2- Những người “Bắc mới” tử tế. Họ hòa nhập nhanh với miền Nam. Họ như biến thành người miền Nam thực sự. Họ yêu miền Nam, yêu phong hóa miền Nam… Họ sẵn sàng bày tỏ sự khinh bỉ với những người “Bắc mới” thuộc tầng lớp được “định tính” ngắn gọn bằng từ… “bố láo”.
3- Thành phần “hai hàng”. Khó có thể biết họ thuộc loại nào. Họ có thể chiếm cảm tình được số đông không ít nhưng cùng lúc bị hồ nghi từ thiểu số khá nhiều. Có thể gọi họ là thành phần cơ hội. Luôn tìm kiếm cơ hội và biết cách tìm được chỗ đứng an toàn. Bên cạnh nhóm này là những kẻ cuồng tín, vẫn khăng khăng với niềm tin sắt thép rằng “chủ nghĩa tư bản tiếp tục giẫy chết”.
4- Có thể còn nhiều nhóm đối tượng nữa nhưng tạm dừng với nhóm cuối cùng này. Đó là những người có thái độ rõ rệt và chính kiến nhất quán. Họ là người miền Nam hoặc sống lâu năm ở miền Nam, chịu ảnh hưởng của nền giáo dục trước 1975. Sau 40 năm, họ vẫn là họ. Bất chấp ! 

Manh Kim.

THÁNG TƯ ĐEN



1. Thuở bé, mỗi khi đêm về, mà nghe tiếng súng: kắc kục; kắc kục… thì hãi lắm.
Mẹ tôi bảo: Việt Cộng về làng rồi đấy ! con phải đóng cửa chuồng gà cho chắc, nếu ai kêu cửa thì không được mở nghe chưa !

Cũng may, nhà tôi có dán câu thần chú trên cửa: “VIỆT CỘNG RÚT VỀ BẮC, HÒA BÌNH SẼ ĐẾN NGAY”. Cho nên Việt Cộng không dám bén mảng đến nhà tôi bao giờ.
Tôi rất ước ao VIỆT CỘNG RÚT VỀ BẮC, để cho HÒA BÌNH HIỂN TRỊ.
Tôi mong ước HÒA BÌNH biết là dường nào !

2. Lớn lên, mỗi khi nhận được giấy mời của Công An Đồng Nai PA88… thì hãi lắm (Chuyện cách đây 4 năm rồi, nhưng vẫn còn hãi).

Tôi phải làm việc với họ từ sáng tới chiều, phải bỏ cả lễ lậy.
Máy camera quay liên tục, thỉnh thoảng máy chụp hình lại chớp chớp. Tôi ngồi ở giữa phòng, có lúc dăm bảy đồng chí đứng xung quanh.

Hãi nhất là, có một đ/c nói với tôi: “Bánh xe lịch sử nó cứ quay, nếu anh mà không theo, thì sẽ bị bánh xe nghiền nát” (tôi hiểu là: VN sẽ tiến lên CNXH nếu anh không theo, thì anh sẽ bị nghiền nát).

Là Linh mục, tôi rao giảng lối sống YÊU THƯƠNG, tôi tôn trọng mạng sống của mọi người, và không muốn ai đe dọa mạng sống tôi.
Tôi mong ước NHÂN QUYỀN biết là dường nào !

3. Năm nay, lên 47 tuổi, tôi chưa một lần nào được đi BẦU CỬ chính quyền các cấp (ấp, xã, huyện, tỉnh, trung ương).

Không phải vì tôi không quan tâm đến chính chị chính em gì, nhưng vì mỗi lần có đợt bầu cử, tôi lại gọi điện về nhà nhờ mẹ đi bầu dùm, và bầu ai cũng được, vì việc bầu cử của Nhà Sản chỉ là hình thức.

Năm nay, tôi mới được nhập hộ khẩu vào xã Xuân Thọ, huyện Xuân Lộc.
Tôi cảm thấy thèm khát được đi bầu cử biết bao. Tôi mong ước, cực kỳ mong ước, VN ta được tiến bộ như Campuchia, việc bầu cử có Liên Hiệp Quốc giám sát.

Lúc đó, tôi sẽ rất hãnh diện và hạnh phúc vô cùng, nếu được cầm lá phiếu đi bầu vị đại diện cho Dân Tộc lãnh đạo Đất Nước.
Tôi mong ước được quyền BẦU CỬ biết là dường nào !

4. Hôm Tuần Thánh, tôi nhận được tin nhắn của cha Tin Vui hỏi ý: “Nhân dịp 30/4, cha có muốn chia sẻ gì với tư cách là Linh mục Công Giáo không ? ”.
-Vâng. Con cũng muốn phát biểu vài điều cảm nghĩ về “sự kiện ba mươi tháng tư”; nhưng chả dám, sợ bị “nhập kho”.

Sống dưới triều nhà Sản, thì chả ai dám nói thật, kể cả các Linh mục và Giám mục. Vì nói thật thì mất lòng, và mất bổng lộc.

Tôi đành phải mượn hình ảnh “ngày Thứ Sáu Tuần Thánh” để nói về “ngày Ba Mươi Tháng Tư”.
Tôi mong ước được quyền NÓI SỰ THẬT biết là dường nào !

5. SỰ KIỆN THỨ SÁU TUẦN THÁNH:
- Cách đây 2.000 năm rồi, các trưởng tế và luật sĩ đã bắt nộp Đức Giêsu cho quan Philato xét xử.
Sự kiện XÉT XỬ, KẾT ÁN, VÀ XỬ TỬ Đức Giêsu. Người có quyền chức thì bạo tàn gian ác vì ganh ghét . Chúng hò hét : “Giết! Giết! Giết! Đóng đinh nó vào thập giá”. Những người lương thiện thì im lặng hoặc dửng dưng. Quan Philatô thì bán rẻ lương tâm , vì phải chiều theo những kẻ quyền thế .

- Ngày ấy: CÁI ÁC đã chiến thắng CÁI THIỆN, HẬN THÙ đã chiến thắng TÌNH YÊU, GIAN TÀ đã chiến thắng CÔNG LÝ, BẠO LỰC đã chiến thắng HÒA BÌNH.

So sánh với “Sự kiện Ba Mươi Tháng Tư”:
Với sự trợ giúp súng AK, B40 của Satan, thì kẻ ác đã tăng thêm sức mạnh. Chúng bất tuân các hiệp định đình chiến (Paris 1973), chúng bắn phá, giết chóc, cướp bóc, gây bao đau thương.
Và rồi CÁI ÁC đã chiến thắng.
- Ngày ấy: CÁI ÁC đã chiến thắng CÁI THIỆN, HẬN THÙ đã chiến thắng TÌNH YÊU, GIAN TÀ đã chiến thắng CÔNG LÝ, BẠO LỰC đã chiến thắng HÒA BÌNH.
- Đang khi đó, thì những người Tây Đức và Nam Hàn họ vẫn đứng vững , nghĩa là cái ác vẫn không thắng được cái thiện.

6. THỨ BẨY TUẦN THÁNH:
- Thời gian 40 năm qua (1975-2015), ví như thời gian Chúa Giêsu bị mai táng trong mồ. Thời gian đủ để cho con người VN hiểu rõ Cộng Sản là gì ?
- 40 năm qua, tôi đã từng trải nghiệm, thời kỳ tủi nhục của Dân tộc: đói khát, nghèo hèn, nhục nhã… đạo đức, văn hóa, xã hội suy đồi. Người VN phải đi làm nô dâm, nô dịch cho khắp cả thế giới.

7. NGÀY PHỤC SINH DÂN TỘC ĐÃ GẦN ĐẾN.
- Ngày nay, có khoảng 4 triệu người Việt sống lưu vong vì chạy trốn Cộng Sản. Có khoảng 500,000 người đi xuất khẩu lao động, và khoảng 150,000 Du học sinh. Họ đã biết Dân chủ là gì, và Cộng Sản là gì ?
- Với sự phát triển của internet, kẻ ác không thể che đậy và bưng bít được nữa.
- Tôi tin tưởng, chắc chắn rằng: VN sẽ PHỤC SINH.
- Ngày đó: CÁI THIỆN sẽ chiến thắng CÁI ÁC, YÊU THƯƠNG sẽ chiến thắng HẬN THÙ, CÔNG LÝ sẽ chiến thắng GIAN TÀ, HÒA BÌNH sẽ chiến thắng BẠO LỰC.
- Ngày đó Dân Tộc VN sẽ được hưởng một nền DÂN CHỦ và NHÂN QUYỀN, hòa bình và thịnh vượng. Ngày đó 4 triệu dân sẽ quay trở về xây dựng lại Quê Hương.

NÓI TÓM LẠI:

“Sự kiện Thứ Sáu Tuần Thánh” là sự kiện CÁI ÁC CHIẾN THẮNG CÁI THIỆN nhưng chỉ là tạm thời, chóng qua.

Tôi tin tưởng chắc chắn rằng, NGÀY PHỤC SINH CỦA DÂN TỘC ĐÃ GẦN ĐẾN.

Lm. Kts Nguyễn Duy Tân.


tirsdag 14. april 2015

Chúng Tôi Vẫn Sống


Tôi nhìn ra rất sớm sự giả dối, bất công, ngay trong trường lớp của mình, những bài văn mẫu, những người thầy ép học sinh học thêm tại nhà, những bài học lịch sử dối trá.
Tôi muốn nói một điều với các bạn cùng lứa tuổi, rằng thế hệ sinh ra năm 78-80 tại Sài Gòn như chúng tôi PHẢI nhận thức rõ một điều rằng: Dù thể chế Việt Nam Cộng Hòa đã chết vào ngày 30/4/1975, nhưng nó vẫn tiếp tục cưu mang, nuôi dưỡng những đứa trẻ như tôi bằng tất cả máu thịt từ còn sót lại. Bọn cộng sản KHÔNG góp một chút công ơn nào hết trong việc nuôi dưỡng, che chở và giáo dục chúng tôi, thậm chí ngược lại là khác, chính bọn chúng là nguyên nhân gây ra mọi đau khổ, bất công, rủi ro cho số phận những đứa trẻ sinh ra giai đoạn này.
Trong khi đó, bọn cộng sản Bắc Việt đã làm gì cho chúng tôi? Từ tuổi sơ sinh, toàn bộ trẻ em như tôi phải chịu cảnh suy dinh dưỡng, ăn không đủ no, không có sữa để uống. Cha mẹ chúng tôi phải chạy ăn từng bữa, hy sinh những gì tốt nhất cho chúng tôi trong khi họ phải ăn độn bobo, khoai mì. Khi đau ốm bệnh tật không có đủ thuốc men chữa trị, phải đi vay mượn, đi mua kháng sinh ngoài chợ đen. Chúng tôi lớn lên, đứa thì lùn đứa thì còi xương, tội lỗi đó là do ai gây ra? Khi đi học chúng tôi bị nhồi sọ bằng những chuyện dối trá nhảm nhí, bị những cô giáo xã hội chủ nghĩa đánh đập không thương tiếc, phải đi nhặt lon, nhặt rác, dùng những cuốn sách giáo khoa cũ nát, đen thui, đêm về phải học bài dưới ánh đèn dầu tù mù, chịu nóng, muỗi đốt để mà kiếm cho được tấm giấy khen vô nghĩa. Lớn lên một chút, chúng tôi lại bị những thầy cô giáo bóc lột đến tận cùng bằng những chiêu trò dạy thêm tại nhà, ai không đến nhà thầy học thêm thì bị đì, bị đối xử bất công trên lớp. Lúc trưởng thành ra đời thì tương lai u tối vì 2 chữ lý lịch gia đình, phải hối lộ đút lót khắp mọi nơi mới kiếm được miếng ăn.


Tôi lại muốn nói điều này cho bọn cộng sản và con cháu của chúng: Việt Nam Cộng Hòa vẫn sống, và chưa bao giờ chịu khuất phục bởi bạo lực và sự đàn áp của cộng sản. Những người con của thế hệ VNCH vẫn sống, dù nhẫn nhục, nhưng không cúi đầu, không bao giờ chấp nhận đi chung đường với điều ác và dối trá.


Bọn cộng sản không bao giờ khuất phục được ý chí và tinh thần của những công dân VNCH, chúng không bao giờ hiểu được tại sao cha mẹ chúng tôi đặt tên cho con cái mình là Nguyễn Đình Bảo, Nguyễn Khoa Nam hay Phan Nhật Nam (cha tôi đặt tên cho tôi là Huỳnh Kỳ Anh Tú, và tôi tự hào vì điều đó!). Tại sao mấy chục năm nay người ta vẫn thích nghe nhạc của Lam Phương, Trần Thiện Thanh, Trúc Phương và dòng nhạc này đang hồi sinh.


Bọn cộng sản muốn trả thù hèn hạ con cháu của VNCH bằng cách xét lý lịch, thì chúng tôi, những công dân VNCH cũng dùng lý lịch, căn cước của cha anh mình như một dấu hiệu nhận diện nhau, đùm bọc nhau. Cuộc đời tôi đã trải nghiệm không biết bao nhiêu sự ưu đãi, giúp đỡ từ bạn bè của cha tôi, hay thậm chí những người xa lạ, mỗi khi họ tình cờ biết cha tôi từng là sĩ quan quân lực VNCH, một người thầy nổi danh đã nhận tôi vào lớp luyện thi đại học và miễn học phí (hơn 2 triệu đồng) vì tôi là con của lính VNCH, nhiều bác sĩ đã chữa bệnh cho tôi hồi nhỏ không nhận thù lao khi biết cha tôi từng đi lính, một linh mục tại nhà thờ Dòng chúa cứu thế dạy kèm tiếng anh và tiếng Pháp cho tôi suốt 3 năm mà không lấy tiền.


Bọn cộng sản cũng không bao giờ hiểu được tại sao bên cạnh chúng không bao giờ có mặt những người trí thức, nhân tài hậu duệ của VNCH, vì những cá nhân này không bao giờ chấp nhận vào đoàn thanh niên cộng sản, không bao giờ đi làm cho nhà nước, và một khi ra nước ngoài du học không bao giờ quay trở lại để phục vụ cho chúng, chúng có kêu gào 1000 năm nữa và dụ dỗ bằng tiền tài hay danh lợi, những người này cũng sẽ không bao giờ trở về cộng tác với chúng. Chúng chỉ tìm thấy những kẻ cơ hội, bợ đỡ, bất tài và ngu ngốc chấp nhận làm nô lệ cho chúng mà thôi.


Đối với một số người, ngày 30-4 có thể là ngày đau buồn, họ cho đó là quốc hận, một số những kẻ ăn trên ngồi trước thì hoan hỉ ăn mừng, mừng cho việc họ đã giết, cướp chính anh, chị em một nhà của mình, nhưng tôi nhận rõ một điều là Việt Nam cộng hòa vẫn chưa chết, Sài gòn có thể bị chiếm đóng, chúng ta có thể bị đô hộ, nhưng công dân và hậu duệ của VNCH vẫn sống, vẫn vươn lên, vẫn đang giúp đỡ nhau, chúng tôi miễn dịch với mọi sự dối trá và độc ác của cộng sản, nhiều người vẫn đang đi tìm tự do, và sẽ có ngày chân lý sẽ chiến thắng.

Tôi ra đời trong một nhà bảo sinh của VNCH, khi tôi đau ốm, các bác sĩ và nữ hộ sinh được đào tạo từ ngành y tế VNCH đã chăm sóc cho tôi, dù họ là những người bị ngược đãi, phải sống cực khổ ăn không đủ no vì chính sách nô dịch của cộng sản, nhưng vẫn giữ trọn y đức và trách nhiệm. Từ khi cắp sách đến trường tôi may mắn hơn những đứa trẻ miền Bắc, vì được che chở dưới những lớp học, mái trường do cha anh chúng tôi, công dân của VNCH xây nên, chúng tôi may mắn được xem phim trong những rạp ciné hiếm hoi còn sót lại ở Sài gòn của VNCH.

Huỳnh Kỳ Anh Tú.





Ðừng Bắt Con Quên Ngày Quốc Hận


Tháng Tư mãi mãi là ngày Quốc Hận,
Ngày đau thương cho số phận dân Nam.
Nên bao lâu còn sống ở trần gian,
Mối thù đó, muôn vàn con phải nhớ.
Xin hãy lắng nghe lời con than thở,
Đừng bắt con tắt ngọn lửa trong tim,
Đừng bắt con mòn mỏi đợi chờ thêm,
Và đừng bắt con quên hờn mất nước.
Bốn mươi năm nguyện ước,
Biết bao giờ thấy lại được quê hương.
Tiếng than khóc đêm trường,
Vẫn từ đáy đại dương buồn vang vọng.
Trần Văn Lương.

Khó Mà Quên !


Nhớ lại ngày nào, những loạt pháo-kích vội vàng không cần trúng mục tiêu, rơi vào thành phố, những vụ đặt chất nổ nơi chốn đông người và được tính toán cẩn thận để càng chết nhiều càng tốt !!! Thảm-trạng năm Mậu-Thân, đại-lộ kinh-hoàng của mùa hè đỏ lửa. Kẻ tự nhận mình là giải-phóng quân, đã giải-phóng biết bao nhiêu là mạng sống của thường dân vô-tội trong đó có biết bao nhiêu là đàn bà và con trẻ. Ngày chiếm được miền Nam, những người CS đã lấp liếm che dấu tất cả những hành động bất nhân của họ trong thời chiến, tận dụng tất cả phương tiện và quyền lực của kẻ thắng trận để bôi bác và đổ hết  tội lỗi lên đầu lũ bại binh.
Hoà bình tới, hàng hàng lớp lớp người chiến bại bị lường gạt đưa hết vào trại tập-trung, và bao nhiêu người đã bỏ mạng nơi thâm sâu cùng cốc ?Bao nhiêu gia đình tan nát, thất-lạc tứ tán, bỏ thây trên biển cả khi cái gọi là nhà nước nhân dân toa rập bán bãi vượt biên để lột hết vàng của dân, tiền thì cơ-quan quyền-lực nhà nước cấu-kết chia nhau, dân nếu may mắn còn được cái quần xà lỏn đến bến bờ tự đo thì để đế-quốc nó nuôi. Để bào chữa cho hành động vô nhân này là một chiến dịch bôi bác người tị nạn nào là ‘‘ôm chân đế-quốc, một lũ bồi bếp, lưu-manh đĩ điếm, mê bơ thừa sữa cặn….’’
Ngày mà chế độ đổi tiền lần đầu, lúc đó tôi còn trốn chui trốn nhủi khi thì ở trong ruộng rẫy miền Phương-Lâm, lúc thì chuồn về Sàigòn. Từ sáng đến gần trưa, xe phóng thanh đi vòng khu phố lải nhải yêu cầu đồng-bào làm ăn buôn bán bình thường, đừng nghe tin đồn thất thiệt là có đổi tiền. Đúng 12 giờ trưa cũng chiếc xe đó thông báo giới nghiêm và thể thức đổi tiền trên cả nước. Có cái chính-phủ  nào trên trái đất này có thể làm một chuyện chó má như thế, trừ nhà nước xã-hội chủ-nghĩa Việt-nam !!! Mỗi gia đình chỉ được đổI 200 $ (một đồng tiền ‘‘giải phóng’’ phải trị giá bằng 500 lần tiền ‘‘ngụy’’ cơ, và như các bạn đã thấy sau này tiền phỏng giái mất giá ra sao !). Mỗi nhà chỉ có hai trăm mà sao, sau vài tháng ‘‘tiền giải phóng’’ dầy dặc mọi nơi ? Xin thưa là nhà nước nhân dân phát cho cán-bộ, cơ-quan vô tội vạ để đám này vơ-vét hết của cải trong Nam, hàng họ trong Nam kìn kìn chở ra miền Bắc xã-hội chủ-nghĩa giầu đẹp. Dân miền Nam bị nhà nước nhân dân vớt đẹp cú đầu-tiên. Sau đó là đánh tư-sản mại-bản, tư-sản dân-tộc, thật là đủ trò ma mãnh.
Ngày đặt chân xuống tầu vượt biên, trăm người như một thề không đội trời chung với CS. Sang được vùng đất tự đo cuộc sống đầy đủ, ít nhất là không chật vật vì miếng cơm, manh áo, các quyền tự do được phục hồi, nỗi tức giận từ từ biến đi và rồi người tỵ nạn quay trở lại với những tình cảm, những quyến luyến một thời của quê hương đã mất… Những con cáo già ở Bắc bộ phủ tâm-lý hơn ai hết đã nghĩ trước đến vấn đề này, họ hiểu rằng thời gian rồi sẽ qua đi, mọi chuyện sẽ trôi vào dĩ vãng và rồi đám người Việt quốc-gia nặng đầu óc uỷ-mị tiểu tư sản này rồi cũng sẽ quên cả thù cha, nợ nước và lại lần lượt chui vào bẫy lớn, bẫy nhỏ do đảng và nhà nước giăng ra. quyền tự do được phục hồi, nỗi tức giận từ từ biến đi và rồi người tỵ nạn quay trở lại với những tình cảm, những quyến luyến một thời của quê hương đã mất… Những con cáo già ở Bắc bộ phủ tâm-lý hơn ai hết đã nghĩ trước đến vấn đề này, họ hiểu rằng thời gian rồi sẽ qua đi, mọi chuyện sẽ trôi vào dĩ vãng và rồi đám người Việt quốc-gia nặng đầu óc uỷ-mị tiểu tư sản này rồi cũng sẽ quên cả thù cha, nợ nước và lại lần lượt chui vào bẫy lớn, bẫy nhỏ do đảng và nhà nước giăng ra.
Lịch-sử đã chứng minh điều đó, những lầm lỡ của cha anh, chúng ta lại đang bắt đầu lập lại. Chính-sách của CS là luôn luôn bịp bợm, họ tự nhận họ là hạng cùng đinh và dùng bất cứ mưu thần chước quỷ nào cũng được miễn là đạt được mục đích. Cứu cánh biện minh cho phương tiện: đó là bài học nhập môn của họ. Có một hiệp-ước nào họ ký kết mà được thi hành nghiêm chỉnh đâu ? Quân, cán chính  của VNCH hiểu rõ điều này hơn ai hết. Họ luôn luôn áp dụng phương cách tẩy não, không nghe cũng bắt phải nghe, nghe hoài, nghe mãi cũng lọt lỗ tai và biến thành cái phải, chứng cớ là chúng ta có vài vị H.O đờ đờ, đẫn đẫn, ăn nói theo lập trường CS và thời gian tính: nghe, nghe hoài, nghe mãi cũng lọt lỗ tai và biến thành cái phải, chứng cớ là chúng ta có vài vị H.O đờ đờ, đẫn đẫn, ăn nói theo lập trường CS và thời gian tính: để lâu cứt trâu cũng hoá bùn để hoá giải những hận thù do họ tạo ra. 

Và than ôi, người Việt quốc-gia trong vòng lẩn quẩn lại như một bầy thiêu thân lăn xả trở vào. CS rất là ngoan cố lúc nào cũng giải thích mọi sự kiện bằng lập luận hiện tượng và bản chất, và bất cứ cái gì xấu xa, đê tiện của họ cũng chỉ là hiện tượng mà thôi, còn bản chất thì rất tốt, và của đối phương thì dứt khoát hoàn toàn ngược lại. Giáo điều này dẫn đến sự bịp bợm không tránh khỏi của chế đô.
Sau cái gọi là ngày ‘‘phỏng giái’’, vào khoảng 77, 78 tôi có bà chị họ lấy một ông chồng tập kết, vào Nam để tiếp thu. Anh Chương, tên ông này đã từng được ưu đãi cho du học bên Trung Cộng, khi vào Sàigòn được cấp một căn biệt thự ở đường Yên Đổ, có hai xe Peugeot 504 (tịch thu của người di tản) với tài xế và cận vệ. Bà chị thấy tôi đói rách thì thương, tuần nào cũng mời cậu em lên ăn cơm để bồi dưỡng một cách kín đáo, kiểu Bắc Kỳ. Riết rồi cũng thân thiết, lúc đó Việt-nam đói khổ lắm, bột mì, khoai lang và bo bo là tiêu-chuẩn của dân chúng hàng ngày. Nhà anh Chương lúc nào cũng cơm gà, cá gỏi, rượu Martell, thuốc 555 mù mịt. Một hôm trong bữa cơm, nói chuyện về lao động xã-hội chủ-nghĩa ở trường của mấy đứa nhỏ, anh Chương la con: ‘‘Tụi bay phải đi lao động để biết rằng người nông dân cực khổ ra sao khi làm ra lúa gạo !’’. 
Mấy bữa sau, tôi thắc mắc với bà chị về chuyện ấy, bà nói: ‘‘Ối dào, có mặt cậu thì ông ấy nói thế chứ đời nào ông ấy để con ông ấy đi !!!’’. Trong nhà mà còn bịp nhau như thế há chi người ngoài ! Tôi trốn đi thoát giữa năm 78. Đến năm 80 tin nhà cho biết ông anh rể tập kết của tôi được gọi lên làm việc với cấp trên, vài hôm sau người nhà được thông báo lên nhận xác, lý do đương sự  tự tử chết. CS thanh toán nhau như vậy là chuyện thường tình.
Sau ngày miền Nam mất vào tay CS, dân chúng nghe chế độ tuyên truyền về sự hy-sinh của miền Bắc trong cuộc chiến, hột gạo cắn làm tư, một cho dân miền Bắc, một cho miền Nam và hai phần cho Lào và Miên. Họ quên một điều là tổng bí-thư của họ đã  từng tuyên-bố là Việt-nam đánh Mỹ là đánh cho ông Liên-sô, ông Trung-quốc và thật sự gạo tiếp-tế cho cả miền Bắc và các chiến trường là của Trung-cộng chứ miền Bắc không khi nào có thể tự túc về lúa gạo (chúng ta bắt được bao nhiêu kho gạo trên đường Trường-sơn với hàng chữ Tầu: ‘‘Cộng hoà nhân dân Trung-hoa’’ ? Vào sâu trong chiến trường phía Nam thì toàn gạo của miền Nam do hậu cần thu mua, có khi là gạo Thái-lan do Mỹ mua viện trợ cho miền Nam lúc đó, và lọt vào tay bọn ăn cơm quốc-gia thờ ma CS, chứ gạo nào của miền Bắc như Vẹm tuyên truyền !) . Khi đó Nga và Trung-cộng có lý do chiến-lược để thúc giục VC làm cho thế giới có cảm tưởng Mỹ là kẻ gây hấn và sa lầy ở VN. Lê Duẩn, tên tội đồ khát máu của dân tộc đã trực tiếp xác nhận mình là kẻ đánh thuê cho quyền lợi của quan thầy.Miền Nam ơi, CS vào Nam là để giải-phóng cái dạ dầy họ thôi, họ thèm khát cái vựa lúa miền Nam để nuôi sống cả nước, đó là cái nhìn chiến-lược. 

Nhìn lại mà xem, những gì xuất-cảng bây giờ toàn là của miền Nam, từ dầu thô, lúa gạo, tôm cá, trái cây đến cà-phê, cao-su, cho đến ngoại tệ mạnh là Mỹ-kim cũng do những người đã từng liều chết ra đi với đại đa số là ở miền Nam, giờ đây vì tình riêng (hoặc quyền lợi riêng hay thú vui đê hèn riêng) mang về tới tấp để gián tiếp phụ lực cho chế độ tồn tại. Ai giúp ta khi tự ta không giúp ta lại còn tiếp tay với quân thù.
Nhiều người nói với tôi ‘‘giờ đây tụi nó không phải là CS nữa rồi, về VN anh muốn làm gì thì làm miễn là đừng đụng tới chế độ’’. Họ vẫn chưa hiểu gì về CS, lùi một bước để tiến ba bước là chiến-thuật của CS từ xưa tới nay và họ đã áp dụng rất nhiều lần, chỉ có chúng ta là mau quên !Tôi theo dõi báo chí của họ (để biết ta biết địch chứ ngôn từ, tin tức của bọn báo-chí quốc doanh thì toàn là một chiều và chán phè), cách nay vài tháng, họ tăng phụ cấp cho giới lãnh đạo ngành công-an và mới đây thăng cấp cả chục tướng công-an một lần. A, thì ra là thế, họ dùng công-an để kềm kẹp dân, chống đỡ cho chế độ. Cả miền Nam ngày xưa trong thời chiến, với bọn nằm vùng nhung nhúc mà cũng chỉ có hai tướng cảnh-sát, chế độ tự- nhận là của dân mà phải duy trì một lực lượng công-an mấy lần hơn trong thời bình, thì chúng ta có bị họ bịp nữa không ? Chẳng lẽ cứ 10 người dân lại cần một công-an canh chừng ? Chế độ CS trên lý-thuyết là không cần đến cảnh-sát, công-an và cơ-quan công-quyền, họ tự mâu-thuẫn lấy họ hay là họ lại bịp nữa rồi !!! Marx và Angels có sống lại thấy trò láo khoét của đồ đệ chắc cũng phải đội quần.
Có người khi qua lại đây trở thành cái loa tuyên-truyền không công cho chế độ : nào là VN thay đổi nhiều lắm, nhà cao tầng, xa-lộ, cầu cống xây dựng mọi nơi… Họ có hiểu đâu những gì của đất nước đảng đã bán đắt, bán rẻ cho ngoại nhân để đổi lấy đời sống phè phỡn cho đám công thần CS và lũ con cháu họ, chứ đại đa số dân ‘‘vô-sản’’ thì giờ đây vẫn hoàn bần cố, cái này CS gọi là phồn-vinh giả tạo đó quý vị ạ !
Ngày xưa chính thể Cộng-Hoà xây một cái cầu cho dân, sau đó lại phải nuôi một trung đội nghĩa-quân không sản-xuất để canh gác cái cầu đó. VC cũng có vài thằng du-kích không sản-xuất, bắt dân chứa chấp và nuôi dưỡng rồi rình rập để phá cái cầu, rồi một ngày, cây cầu cũng bị phá sập, thử hỏi thiệt hại biết bao nhiêu cho công quỹ quốc-gia, giờ đây ai phá của họ ?Chỉ đáng ngạc nhiên là đã 40 năm mà họ chỉ mới xây dựng được có bấy nhiêu mà đa số lại do tiền của ‘‘tư bản dẫy chết’’ ngoại quốc giúp đỡ !!! Cách nay khoảng chục năm, đã có bao nhiêu Việt kiều mang hết tiền dành dụm về đầu-tư vào nhà đất ? CS chờ cho vào rọ cả lũ, xong thay đổi luật lệ làm bao nhiêu người khóc dở, mếu dở. Bao nhiêu doanh gia làm ăn lớn với CS rồi cũng bỏ của chạy lấy người? Tù hay Tiền lựa cái nào, hỡi đám Vịt cừu ngây thơ ?
Hết nhà thờ, đến chùa chiền, hết sư đến cha, soeur lũ-lượt qua Mỹ quyên góp tiền của về xây nơi thờ tự, cho to hơn, đẹp hơn. Việc rất tốt để đẹp đạo, đẹp đời nhưng chỉ khổ cho con chiên, tín đồ bên này làm mửa mật ra để đóng góp, con chiên, tín đồ bên  kia há miệng mắc quai ( chùa chiền, nhà thờ như thế thì đương nhiên là phải hạnh-phúc, no cơm ấm áo, tự do tôn-giáo chứ! (kêu ca cái nỗi gì?). Rốt cuộc chỉ có nhà nước CS là có lợi, được cả mọi bề, họ bịp được ta và bịp được cả thế-giới !
Mỗi khi có thiên-tai trong nước, người Việt khắp nơi mủi lòng thương đồng-bào khốn-khổ, quyên góp tiền bạc gởi về mua gạo củi cứu đói, trong khi đó chính-phủ nhân dân chứa gạo đầy trong kho chờ lên giá để xuất-cảng, và chỉ giúp đỡ nhỏ giọt cho người của họ  (gia đình có chính sách) ! Thử suy-nghĩ như thế này nhé: Ta chí thú làm ăn, nhịn tiêu xài hoang phí để nuôi con cái nên người, có gia đình lối xóm, rượu chè, bài bạc, điếm đàng, con cái bỏ đói, bê tha. Thương mấy đứa nhỏ, ta muốn cho món quà, tấm bánh, nhưng bố mẹ chúng hoạnh hoẹ bắt ta ép đủ điều, phép tắc, thưa gửi này kia thì mới cho vào nhà và đòi tự tay phân phát cho mấy đứa nhỏ, bởi vì ti-tiện thay, họ có con yêu, con ghét và muốn dùng quyền lực đó để ban phát ân-huệ. Rồi của người, phúc ta dân đen nào có biết? Lo cho dân như vậy thì thằng bé lớp nhì cũng lập chính-phủ được cần gì đến đỉnh cao trí-tuệ ! ‘‘Cái gì mà CS yếu kém thì họ càng to mồm !’’ Và tốt nghiệp đại-học mở (học đại ! Tổng bí thư là anh hoạn lợn ‘‘thiến heo’’ ngồi chồm hổm trên đầu cả nước thì học hành làm gì cho mệt ! Cứ theo bác, theo đảng bịp bợm hô-hào đãu tranh giai-cấp, để những thằng dại nó ôm bom chết  banh xác cho Tổ-quốc ghi công, rồi khi đoạt được chính-quyền mình sẽ trở thành giai-cấp bóc lột, tàn bạo gấp mười lần hơn!!!) Cho tới bây giờ, giao dịch với thế-giới văn-minh, đảng mới nhận thức ra  là đảng dốt thật, chỉ giỏi đi ăn cướp mà thôi. 

Bởi vậy khi họ ban hành chính-sách, vuốt ve Việt kiều là họ sửa soạn làm thịt Vịt cừu đấy. Chiến-lược đã thay đổi nên bồi bếp, lưu manh đĩ điếm nay trở thành khúc ruột ngàn dặm không rời, họ cần tiền và trí-tuệ của Viêt-kiều để củng cố cho chế độ vô nhân của họ, để họ còn ngồi mãi trên ghế quyền lực, chứ bạn đau ốm, ăn tiền già không chút lận lưng, trở về với tình trạng y như ngày bạn ra đi thử xem họ có hoan hỉ đón tiếp bạn không ?

Những ‘‘việt kiều’’ lỡ sa vào vòng lao lý, nhà nước ‘‘nhăn răng’’ (nhân dân) chối đây đẩy đâu có nhận về !!! Họ không là khúc ruột ngàn dặm à? Ruột cũng có khúc thối, khúc thơm chứ ??? Dân khoẻ thì nhà nước bóc lột sức lao động, khi đau ốm, đói khổ thì thân nhân ở nước ngoài nuôi. Thuốc men gởi về theo diện nhân đạo mà không đút lót thì cũng nằm mốc trong kho.Chết thằng nào chứ CS chắc chắn là không chết, và họ cũng chẳng dại gì mà thay đổi. Cứ như thế này mãi muôn đời, nếu chúng ta vẫn cố tình không muốn hiểu biết dã tâm của họ.

Những người tỵ nạn ngây thơ vẫn là những con ong, cái kiến tầm thường và đần độn, gián tiếp mang công sức ra củng cố cho chế độ mà họ đã từng kinh tởm, và đã phải liều chết bỏ nơi chôn nhau cắt rốn mà đi, vào những ngày này, 40 năm về trước.

Việt Thương.