lørdag 16. mai 2015

Hãy Thôi Tiếc Thương Và Hèn Nhát


Có ai để ý rằng Đảng Cộng Sản nói chủ trương của họ là hòa giải dân tộc nhưng mỗi năm đến ngày 30-4 họ lại tổ chức ăn mừng, kỷ niệm rầm rộ ngay từ đầu tháng 4 không? Đó là lý do tôi muốn viết bài này…
Sự thật:
Bốn mươi năm, ngày hai miền thôi chia cắt, ngày không còn tiếng súng trên quê hương. Bên thắng cuộc tuyên bố hòa giải dân tộc, nhưng trong thực tế thì sao?
Những người chiến binh cả hai bên khi xưa giờ thế nào? Kẻ thua cuộc thì nhận tù đày cải tạo rục xương, gia đình con cháu họ dù có học hành giỏi mà trong lý lịch ghi “cha là lính VNCH trước 1975″ thì cũng coi như bỏ. Gần một triệu quân cán chính miền Nam trước năm 1975 bị tù đày, sát hại. Những chiến binh nón tai bèo, nón cối, những người từng sống dở chết dở trên dãy Trường Sơn, trên đường mòn Hồ Chí Minh giúp Đảng Cộng Sản miền Bắc đánh thắng miền Nam hỡi ôi! Họ được gì? Được cấp giấy khen, mấy huy chương bằng đồng để treo cho nó oai. Họ từ từ bị bỏ rơi, uất ức quá nhiều người xin phục viên, không được hưởng chế độ đãi ngộ.
Còn dân miền Nam tự do. Sau khi giải phóng, tại sao hơn 800.000 người lại bỏ xứ ra đi, dù biết có thể sẽ bỏ mạng nơi biển khơi? Tại sao họ gọi ngày “giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước” là ngày Quốc Hận? Tại sao họ lại thương nhớ, tiếc nuối một chế độ được quy chụp là thối nát Ngụy quân, ngụy quyền? Câu trả lời xin được gói gọn trong câu nói của bà Dương Thu Hương – một nữ văn sĩ miền Bắc theo đoàn quân của Bắc Việt vào Sài Gòn thời điểm tháng 4 năm 1975:
“Đó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua một chế độ man rợ. Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải…”
Hãy thôi tiếc thương và hèn nhát:
Tôi nhớ câu nói của Karl Marx:
“Chỉ có loài súc vật mới quay lưng trước cảnh khốn khổ của đồng loại.”
Ngày nay, cả thế giới đều lên án Marx, những nước một thời từng lấy chủ nghĩa Marx soi đường bây giờ cũng đã từ bỏ, chỉ còn một vài nơi lấy Marx làm bức bình phong để che đậy những mục nát ở phía bên trong, nhưng câu nói trên của Marx, với tôi vẫn mãi mãi là một lời vàng ngọc. Điều tệ hại là những kẻ một thời theo Marx đã luôn luôn làm ngược lại với lời nói này của Marx.
Bạn có đồng ý với tôi rằng những triều đại đã mục nát, vua quan ăn chơi sa đọa, để dân thống khổ có nên bị lật đổ không hay chúng ta là người dân cứ chịu đựng mãi như hiện nay? Nếu không thì chắc lịch sử đã không có những nhân vật như Lê Lợi, Quang Trung.
Người Việt hải ngoại nhân lực và khả năng tài chính khá mạnh nhưng chỉ đấu tranh bằng miệng, bằng văn nghệ. Cứ ôm lấy cái dĩ vãng đau buồn mà không chịu tranh đấu trực diện thì vô phương lật đổ được cái chế độ mục nát này.
Còn người yêu nước trong nước thì không liên kết được với nhau, không có khả năng tài chính, chỉ biết tranh đấu trên internet. Để rồi khi ngư dân của chúng ta bị Trung Quốc đem tàu hải giám xâm phạm lãnh hải, bắt cóc đòi tiền chuộc và giết hại, đa số chỉ biết lặng câm khi đọc trên báo hoặc nghe những người phát ngôn của chính phủ gọi là “tàu lạ”. Hãy cùng nhau đứng lên phản đối như vụ chặt cây xanh ở Hà Nội vừa rồi. Sức mạnh quan trọng của chúng ta là ở chỗ có chung lòng đoàn kết vì chính nghĩa hay không.
Tôi chắc chắn một điều: Chỉ có cái chính nghĩa tồn tại mãi với thời gian. Người Việt hải ngoại hãy chôn chặt cái quá khứ đau thương và sai lầm đó lại, hỗ trợ cho người Việt trong nước. Người Việt trong nước đã đến lúc thôi hèn nhát đứng lên tranh đấu với cái xấu, cái bất công, cái sai của chế độ này. Đừng như những con cừu thỏa hiệp với quỷ nữa, chính chúng ta và con cháu chúng ta sau này sẽ là nạn nhân tiếp theo của nó đó!
Lời kết
Năm năm sau 1975, Chế Linh viết Tôi Đã Hát, Sẽ Hát, Ta Phải Hát.
Hai mươi năm sau 1975, Phan Văn Hưng viết Hai Mươi Năm.
Hai mươi lăm năm sau 1975, Heart2Exist viết Tôi Là Ai và Chỉ Là Người Hát Nhạc Rap.
Ba mươi bảy năm sau 1975, Việt Khang viết Việt Nam Tôi Đâu và Anh Là Ai.
Bốn mươi năm sau 1975, Nah – Nguyễn Văn Sơn viết DMCS.
Năm mươi năm sau hoặc có thể lâu hơn nữa, tất cả người Việt chúng ta trên thế giới sẽ hát chung tự hào một bài Quốc Ca Việt Nam. Tôi tin chắc chắn là sẽ có một ngày như vậy. 
Hồ Nhất Duy.

Ingen kommentarer: