lørdag 14. mars 2009

Bộ Máy Tuyên Truyền Bẩn Thỉu Của CSVN

Bộ máy tuyên truyền bẩn thỉu của CSVN.


Ngay từ khi có xã hội loài người, thông tin và truyền tin đã rất quan trọng. Từ thời Phong Kiến, truyền tin nhanh chậm cũng có thể dẫn đến kết cục thắng hay thua trận, thậm chí giữ được hay mất cả một quốc gia, một dân tộc. Tuy nhiên việc thông tin vẫn rất thô sơ, hàng ngàn năm vẫn với một hình thức chuyển tin bằng ngựa, chim bồ câu, bằng đốt lửa, đánh trống.

Đầu thế kỷ 20, khi xã hội loài người đã phát triển vượt bậc về khoa học kỹ thuật. Các vấn đề thông tin, truyền thông được khoa học kỹ thuật hỗ trợ mạnh mẽ. Nhiều hình thức thông tin mới ra đời. Cũng kể từ đó, các nhà quản lý (quản lý nhà nước, quản lý kinh tế) đã thấy được tính chất rất lợi hại của tin và thông tin, họ triệt để khai thác những lợi ích. Ai nắm bắt sớm tin, xử lý tốt tin, người đó sẽ làm chủ tình huống, và là người chiến thắng. Trong cuộc chạy đua này, con người dùng trí tuệ và có luật lệ để đảm bảo chân lý và các giá trị về nhân bản được tôn trọng. Thông tin phải phục vụ mọi người chứ không thể chỉ phục vụ các mục đích đen tối của nhóm người. Nếu không sẽ là thảm hoạ cho nhân loại, và có thể đẩy loài người đến chỗ diệt vong.

Chủ thuyết cộng sản, từ trong trang sách đã đặt vấn đề nô dịch tư duy con người để khống chế hành vi. Từ việc nô dịch suy nghĩ, nó sẽ nô lệ hoá con người một cách bền vững nhất: Nô lệ từ trong tiềm thức. Chúng muốn biến con người thành những cỗ máy. Không quốc gia, không dân tộc. Thậm chí chúng sẵn sàng vứt bỏ cả quan hệ máu thịt trong gia đình cho cái gọi là lý tưởng cộng sản. Chủ thuyết cộng sản bắt đầu được ứng dụng từ đầu thế kỷ 20. Bộ máy tuyên truyền của cộng sản việt nam được ra đời trước cả nhà nước cộng sản bởi nó được hỗ trợ bởi quốc tế cộng sản. Quốc tế cộng sản cũng ấn định các nguyên tắc chung cho bộ máy tuyên truyền của cả hệ thống, trong đó có CSVN. Những nguyên tắc đó rất quái đản và kỳ quặc làm cả thế giới phải kinh ngạc và sợ hãi. Chúng công khai đưa ra khái niệm: Định hướng dư luận, thực chất là dùng bạo lực cưỡng bức dư luận phải đi theo hướng chúng muốn, bất kể đúng sai. Cách mạng văn hoá tư tưởng, thực chất là giết những ai không chịu nói theo khuôn mẫu của cộng sản áp đặt. Thay vì dùng trí tuệ và chấp nhận luật lệ chung của thế giới văn minh về thông tin, những người cộng sản chủ yếu dùng tiểu sảo để đạt được các ý đồ của họ.

Loài người đã chứng kiến hai bộ máy tuyên truyền ghê gớm và bất nhân nhất trong lịch sử đó là bộ máy tuyên truyền của Hitle và bộ máy tuyên truyền của cộng sản. Hai bộ máy tuyên truyền này đều chung một thủ pháp “nhồi sọ” người nghe nói đi nói lại nhiều lần một vấn đề, không cho người nghe có khoảng trống nào về thời gian, không cho người nghe được nghỉ ngơi, có thời gian suy luận. Người nghe Lúc đầu thấy khó chịu, nhưng sau cảm thấy bình thường, rồi thấy quen, cuối cùng luận đề được “gim” vào tiềm thức con người. Đương nhiên thủ đoạn đê hèn này phục vụ cho những mục đích đen tối xấu sa của chủ nghĩa phát xít và chủ nghĩa cộng sản.

Nhưng bộ máy tuyên truyền của cộng sản còn ghê gớm hơn bộ máy tuyên truyền của Hít le ở chỗ: Về mặt thủ pháp, nó không chỉ áp dụng biện pháp không cho người nghe có “thời gian nghỉ” mà nó còn không cho người nghe có cơ hội tiếp cận thông tin khác. Nham hiểm hơn, cộng sản biết rằng việc đi tìm thông tin khác là một nhu cầu tất yếu của người nghe trong xã hội bị phong toả. Nên cộng sản còn dùng thủ pháp taọ ra những kênh thông tin “Ngoài luồng” giả cho nhu cầu này. Đã có không ít cá nhân, tổ chức trở lên nghi ngờ lẫn nhau sau khi các màn “hoả mù thông tin ngoài luồng” này của cộng sản được tung ra.

Tính chất bất nhân và hậu quả tai hại của bộ máy tuyên truyền cộng sản còn hơn cả bộ máy tuyên truyền của Hít Le ở chỗ nó còn biến người nghe thành một bộ máy tuyên truyền thứ phát, một tuyên truyền viên không công cho cộng sản. Cộng sản bắt mọi người phải nói theo một khuôn mẫu rất ngô nghê của nó, lúc đầu người ta còn phì cười và không hiểu hết tác hại. Chính Đại tá nhà văn Nguyễn Khải - Một chiến sĩ trên mặt trận văn hoá tư tưởng của csvn trong những dòng viết cuối đời của mình cũng phải thú nhận: “Tôi có một bà cô sống ở Hà Nội suốt thời Pháp tạm chiếm, là dân cũ của Hà Nội, sau này giải phóng được một năm, bà than thở với tôi, nghĩ rằng sống với cách mạng thì dễ mà hoá ra rất khó. Bà bảo chính phủ gì việc lớn không lo toàn lo việc vặt, từ cách ăn mặc, cách yêu đương, cách nuôi dạy con cái là những việc người dân tự biết cách lo, tự biết cách học, lo không nổi thì đã có dư luận xã hội lo giùm, từ cổ tới nay vẫn thế mà.”

Nhưng có lẽ ông ta không hiểu hết ý nghĩa sự áp đặt này nên chỉ kết luận rằng đây là một sự can thiệp ấu trĩ của nhà nước vào cuộc sống người dân. Hôm nay ai cũng thấy tác hại của việc làm có vẻ ngô nghê này. Những người dân thất học trong xã hội cộng sản, thiếu tin tức, thiếu hiểu biết và ngây thơ đã dần biến thành những tuyên truyền viên một cách vô thức cho CSVN.

Trong xã hội cộng sản việt nam, nhan nhản những chuyện làm giả tin để tuyên truyền lừa bịp, để bôi nhọ đối phương, để âm mưu viết lại lịch sử, thậm chí để những người cộng sản thuộc các phe nhóm hãm hại nhau. Những chuyện này cũng đã được cộng sản công khai thừa nhận, thậm chí “sửa sai” như vụ nhân văn giai phẩm, vụ “làm tư bản bằng khoán 10”. Cỗ máy tuyên truyền của cộng sản biến các thước phim “Tài liệu” thành những cuốn “Phim truyện”. Như những thước phim “tài liệu” về Hồ Chí Minh là một minh chứng. Chính những học trò, những người đồng chí của Hồ Chí Minh đã tố cáo sự việc này. Ngay như di chúc của Hồ Chí Minh, cùng ngày giờ chết của ông ta cũng bị cộng sản làm giả, ém lại. Đến nay CSVN đã công khai thừa nhận việc làm gian dối này. Tin tức trong xã hội cộng sản Việt Nam có thể nói ngắn gọn: Lộng giả thành chân.

Có thể nói cộng sản đã sử dụng việc tuyên truyền lừa bịp như một cuộc chiến tranh trong lòng một cuộc chiến tranh. Chúng gọi là cách mạng văn hoá tư tưởng trong cuộc cách mạng XHCN. Hình thức chiến tranh này chúng gọi là “mặt trận văn hoá tư tưởng”. Những tên bồi bút cộng sản, được chúng gọi là “chiến sĩ cầm bút”. Những cuộc làm giả tài liệu, bôi nhọ đối phương được chúng gọi là bút chiến. Làm giả tin, ém tin, rồi xì tin ra vào thời điểm có tính toán luôn được CSVN triệt để áp dụng.

Trong chiến tranh, cộng sản Việt Nam không tiếc công sức, không từ thủ đoạn để bôi xấu lãnh tụ, chế độ và người dân của Việt Nam Cộng Hoà. Tổng Thống Ngô Đình Diệm. một người mà ngay cả Hồ Chí Minh cũng phải công nhận Ông Diệm là nhà ái quốc, khi tay chân của Hồ Chí Minh bắt Ông Diệm vào năm 1945, Hồ Chí Minh gặp mặt tìm cách lôi kéo Ông Diệm theo cộng sản, dù bị Ông Diệm mắng vào mặt Hồ Chí Minh vẫn phải để Ông đi. Bị bộ máy tuyên truyền cộng sản bôi bẩn bằng những từ ngữ của “văn hoá” vô sản lưu manh, du thủ du thực đến mức người viết không dám viện ra đây, xin quí vị tự tìm kiếm trên Internet. Thế nhưng đến hôm nay, để kéo dài sự sống, cộng sản việt nam lại phải áp dụng các nguyên lý của tổng thống Ngô Đình Diệm trong ngoại giao. Đối với người dân của Việt Nam Cộng Hoà, Phạm Văn Đồng, kẻ làm thủ tướng từng đi ra quốc tế chắc cũng có chút kiến thức về lịch sự tối thiểu của giao tiếp xứng tầm lãnh tụ trên trường quốc tế. Vậy mà Phạm Văn Ðồng không ngần ngại chửi với theo những người phải bỏ nước đi tị nạn cộng sản sau 1975 rằng: “Dân theo ngụy trai thì trộm cướp gái thì đĩ điếm hãy cút đi”. Càng ngạc nhiên hơn khi bộ máy tuyên truyền của cộng sản ngay lập tức cho đăng tải. Quả thực bộ máy tuyên truyền của CSVN thật là bẩn thỉu.

Sau khi hệ thống cộng sản khét tiếng ở Ðông Âu và Liên Xô sụp đổ, người ta được biết những sự thực kinh hoàng về cỗ máy tuyên truyền, bộ máy an ninh kiểm duyệt tư tưởng của cộng sản. Khởi đầu người ta được chứng kiến những toà nhà lưu trữ hàng triệu cuốn băng ghi âm của tất cả các cuộc điện thoại của người dân ở Rumania. Rồi người ta được nghe lời kết luận của một ông trùm cộng sản kiêm sĩ quan an ninh Liên Xô. Sau làm tổng thống Nga đó là Putin đã nói: “Ai tin vào lời nói của người cộng sản, người đó sẽ phải trả giá cho sự ngây thơ của mình”.

Khoa học kỹ thuật hỗ trợ thông tin ngày nay phát triển từng giờ, làm cho các hình thức thông tin cũng nhanh chóng phát triển, nhanh chóng bị thay thế. Thật nực cười khi cộng sản ra văn bản luật cấm Blog. Ngay một tên cộng sản hạng bét thôi cũng nhận ra và cảnh báo rằng: “Ngay ngày mai, người ta sẽ sáng tác ra một hình thức mới không dùng tên Blog. Cái văn bản luật này sẽ vô dụng và thành trò cười, đó là chưa kể đến việc lấy phương tiện gì để có thể kiểm duyệt được hệ thống internet quốc tế vốn không phải do nhà nước điều hành?”.

Có vẻ như trong xã hội văn minh ngày nay vấn đề thông tin đang được cuộc cách mạng khoa học kỹ thuật giúp xoá bỏ biên giới quốc gia. Chỉ cần biết đọc biết viết, người ta dễ dàng tự tìm hiểu sự giao tiếp các nguồn tin khác nhau để phân tích so sánh. Việc ngăn chặn người dân tiếp cận tin khách quan ngày càng trở nên vô vọng đối với cộng sản.

Ở góc độ kỹ thuật cộng sản cũng như các thể chế độc tài với lối tuyên truyền bằng tin tức ngụy tạo đang gặp phải những trở ngại hầu như không thể vượt qua được. Thì ở góc độ khác: Chính những người cộng sản đang ngày càng chán ghét lối thông tin tuyên truyền nói bất chấp chân lý. Đã có không ít cán bộ cao cấp của cộng sản bằng cách này cách khác xé bức màn đen bưng bít thông tin, họ tiết lộ những chuyện thâm cung bí sử từng bị cộng sản chôn lấp. Họ công khai phê phán tính chất lừa bịp của bộ máy tuyên truyền cộng sản.

Một điểm yếu của thủ pháp tuyên truyền lưu manh nêu trên của CSVN, là chỉ cần người nghe ngộ ra mình bị lừa, thì thủ pháp sẽ vô dụng, thậm chí phản tác dụng. Trong khi thành trì cộng sản Liên Xô và hệ thống cộng sản Ðông Âu đã sụp đổ, mọi thủ đoạn đê hèn về chiến tranh tuyên truyền của cộng sản đã bị phơi bày ra ánh sáng. Chính người cộng sản còn phải la lên rằng họ cũng là nạn nhân của thông tin tuyên truyền cộng sản. Có lẽ không ai còn có thể tin vào các tin tức được đưa ra từ bộ máy tuyên truyền cộng sản nếu chưa kiểm chứng. Nhìn chung, cuộc chiến tuyên truyền của bọn CSVN cũng đã phá sản. Nó chỉ còn cái vỏ chứ không có một chút giá trị nào về nội dung, cho dù nó vẫn ra rả ngày đêm.

Có thể nói, cỗ máy tuyên truyền bẩn thỉu của CSVN, một công cụ chúng dùng để nô dịch tư duy con người. Cỗ máy này đang tan chảy dưới ánh sáng chân lý, cùng với sự hỗ trợ của khoa học kỹ thuật trong xã hội văn minh ngày nay. Mỗi người dân Việt trong chế độ cộng sản hãy tự trang bị cho mình những kiến thức, những phương tiện để đón lấy chân lý. Hãy cùng nhau truyền đi thông điệp này, đó là: Đảo chiều những gì CSVN nói, ghi nhận lưu trữ những việc CSVN làm để đến một ngày đưa ra bằng chứng tố cáo bọn bán nước cầu vinh này, chế độ dã man này trước toà án nhân quyền của nhân loại.

Lê Sáng

Chính Nghĩa Thuộc Về Ai ?

Chính Nghĩa Thuộc Về Ai ?

Đối với những người có một trình độ học vấn trung bình và được sống tại thành thị, thì hầu hết đều cộng nhận rằng cuộc chiến Việt Nam kéo dài suốt 30 năm, từ 1945 tới 1975 giữa hai miền Nam và Bắc Việt Nam không phải là một cuộc nội chiến mà là một Cuộc Chiến Ý Thức Hệ: Cộng Sản (Độc Tài Chuyên Chế) và Quốc Gia (Tự Do Dân Chủ) hay nói cho đúng hơn, giữa Chủ Nghĩa Cộng Sản và Chủ Nghĩa Tư Bản. Bọn Cộng Sản miền Bắc Việt Nam được cả khối Cộng Sản mà trong đó, hai nước lớn nhất là Liên Sô và Trung Cộng hỗ trợ tối đa. Còn miền Nam Việt Nam chúng ta tức các người Việt Quốc Gia thì trước 1955 chỉ có Pháp hỗ trợ và sau năm 1955 mới được các nước trong Thế Giới Tự Do hỗ trợ và đứng đầu là Hoa Kỳ.

Nói về chính nghĩa thì không người Việt Quốc Gia chân chính nào nói là Cộng Sản có chính nghĩa còn chúng ta (những Người Việt Quốc Gia) không có chính nghĩa. Bởi vì chúng ta chủ trương đem lại tự do và dân chủ thực sự cho người dân. Còn Cộng Sản Việt Nam chủ trương bần cùng hóa nhân dân để dễ dàng tiến tới thế giới đại đồng. Nhãn hiệu “Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa, Độc Lập Tự Do Hạnh Phúc” chỉ là bánh vẽ. Thực vậy, tuy miệng nói đem tự do dân chủ hạnh phúc cho dân nhưng thực tế chúng chủ trương độc tài và tước đoạt hết tất tài sản cùng các quyền tự do của con người. Bởi vậy có thể nói chúng ta lúc nào cũng có chính nghĩa. Nhưng hầu hết những người nông dân ở thôn quê cũng như những người lao động nơi chốn thị thành và ngay cả một số Trí Thức Bất Đắc Chí bị Cộng Sản tuyên truyền và bịp bợm, cũng đều lầm tưởng rằng Cộng
Sản có chính nghĩa.

Đọc lại lịch sử, chúng ta thấy năm 1945, ngày 9 tháng 3, chính phủ Trần Trọng Kim ra đời. Nếu bọn Việt Cộng không cướp chính quyền của chính phủ Trần Trọng Kim và rước Pháp vào thì đây có thể nói là Chính Phủ Quốc Gia đầu tiên của Việt Nam, một chính phủ độc lập và có chủ quyền vì chỉ ít lâu sau Nhật đã phải đầu hàng đồng minh. Nhưng vì chính phủ Trần Trọng Kim quá yếu hay nói cho đúng, các Đảng Phái Quốc Gia quá yếu, lại không được nước nào hỗ trợ, trong khi đó thì bọn Cộng Sản VN không những được Cộng Sản Quốc Tế hỗ trợ, mà lúc đầu còn được cả Mỹ giúp đỡ. Vì thế chúng đã cướp được chính quyền một cách dễ dàng và sau khi rước quân đội Pháp vào để rảnh tay tiêu diệt các Đảng Phái Quốc Gia đã mở cuộc chiến chống Pháp vào ngày 19/12/46 để có chính
nghĩa. Vì thế đối với người dân ít học, thấy chúng với chiêu bài chống thực dân Pháp đã cho rằng bọn Việt Cộng có chính nghĩa. Các Đảng Phái Quốc Gia vì yếu thế đành phải dựa vào người Pháp để lập chính phủ và quốc gia thì vẫn nằm trong Liên Hiệp Pháp. Quân đội thì hầu hết các cấp chỉ huy đều là những người đi lính từ thời Pháp thuộc làm cho chính nghĩa của chúng ta bị lu mờ. Do đó tuy có chính nghĩa mà lại không được đa số người dân, nhất là những nông dân, thợ thuyền công nhận.

Năm 1955, sau khi Chính Phủ Ngô Đình Diệm Truất Phế Vua Bảo Đại và yều cầu quân đội Pháp phải rút về nước và thành lập nền Đệ Nhất Cộng Hòa Việt Nam. Chế độ Việt Nam Cộng Hòa hoàn toàn độc lập và có chủ quyền, không hề lệ thuộc một nước nào, ngay cả Hoa Kỳ là nước hỗ trợ tích cực và mạnh mẽ nhất cũng phải tôn trọng. Vì thế VNCH đã được thế giới tự do công nhận, chúng ta có thể nói, chính phủ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã làm cho chính nghĩa của chúng ta bừng sáng trở lại.

Nhưng tiếc rằng chế độ của Tổng Thống Ngô Đình Diệm chỉ kéo dài đươc 9 năm. Đến năm 1963, một số tướng lãnh đã nghe theo lời xúi dục của Hoa Kỳ làm Đảo Chánh để lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm và để cho Mỹ đưa quân đội vào Việt Nam để bọn Việt Cộng có cớ tuyên truyền là Hoa Kỳ xâm lược miền Nam VN và miền Nam VN lệ thuộc Hoa Kỳ. Đây có thể nói là lần thứ hai chính nghĩa của chúng ta lại bị lu mờ khiến người dân lại
không còn tin tưởng vào chíng nghĩa của chúng ta.

Đó là đối với quốc nội tức đối với nhân dân Việt Nam. Còn đối với thế giới thì sao?
Chiến tranh 1946 - 1954, quân đôi Pháp đánh nhau với Việt Cộng là chính, Quân Đội Quốc Gia Việt Nam nằm trong quân đội Pháp chứ không phải là quân đội độc lập, riêng rẽ. Vì vậy đối với thế giới, chúng ta vẫn không được coi là một quốc gia có độc lập và chủ quyền.

Hãy nhìn vào cuộc Hòa Đàm Génève 1954. Mặc dầu Cộng Sản Việt Nam được cả khối Cộng Sản hỗ trợ, nhất là hai nước Liên Sô và Trung Cộng, nhưng trong bàn hội nghị, chúng vẫn để Cộng Sản Việt Nam ngồi vị trí quan trọng nhất để nói chuyện trức tiếp với Pháp, còn chúng chỉ ngồi bên cạnh để hỗ trợ chứ không ra mặt trực tiếp thương thảo. Trái lại bên phía Quốc Gia Việt Nam, thì Pháp lại giành vai trò chính để nói chuyện trực tiếp với Việt Cộng, chỉ để Quốc Gia Việt Nam đóng vai phụ và ngồi bên cạnh, làm cho thế giới có cái nhìn là Quốc Gia Việt Nam còn Lệ Thuộc Pháp.

Cuộc Hòa Đàm Paris 1973 cũng không khác gì, Cộng Sản Quốc Tế đứng đầu là Liên Sô và Trung Cộng, và hỗ trợ hết mình cho Cộng Sản Việt Nam, không những về vật chất, súng đạn, mà cả quân đội và chỉ huy cả trận chiến, nhưng chúng cũng không hề để lộ diện trên chiến trường.
Tại bàn hội nghị, chúng cũng để cho Cộng Sản Việt Nam ngồi vị trí quan trọng nhất để nói chuyện trực tiếp với Hoa Kỳ, còn bọn chúng chỉ ngôi ở những vị trí thứ yếu để hổ trợ tinh thần mà thôi, mặc dầu trên thực tế, nhất cử, nhất động, bọn Việt Cộng đều phải hỏi Quan Thầy Liên Sô và Trung Cộng. Trái lại, Hoa Kỳ thì luôn luôn chường mặt ra, không những ở trên chiến trường mà cả trong bàn hội nghị cũng phải ngồi ở vị
trí quan trong nhất và nói chuyện trực tiếp với Cộng Sản Việt Nam còn để Việt Nam Cộng Hoà ngồi ở vị trí thứ yều, đóng vai phụ làm cho thế giới có cảm tưởng là Việt Nam Cộng Hòa cũng là một nước Lệ Thuộc Hoa Kỳ, không có chủ quyền vì vậy chính nghĩa của Việt Nam Cộng Hòa cũng bị lung lay và lu mờ.

Ngày nay, với những biến cố mất đất trên 10,000 cây số vuông ở biên giới Việt-Trung, mất ải Nam Quan, thác Bản Giốc và mất biển; Trường Sa, Hoàng Sa, sinh viên học sinh và đồng bào trong nước biểu tình chống Trung Cộng xâm lược đã bị ngụy quyền Cộng Sản Việt Nam cấm đoán và bắt bớ. Với vụ rước đuốc Thế Vận Hội 2008 của Tầu Cộng ngay tại Hà Nội, Sài Gòn, bọn Cộng Sản đã để lòi bộ mắt bán nước và lệ thuộc Trung Cộng thật rõ ràng, chúng không còn có thể lừa bịp đồng bào trong nước cũng như thế giới được nữa. Chính nghĩa mà bọn Cộng Sản rêu rao do sự tuyên truyền và lừa bịp mà có được không còn nữa. Tuy nhiên, vì sự bưng bít thông tin của Việt Công, phần lớn đồng bào trong nước vẫn không nhận thấy, và hôm nay bọn đầu lãnh CSVN lại tiếp tục dâng cúng cao nguyên Trung Phân cho quan thầy Trung Cộng. Vì vậy, chúng ta có bổn phận phải làm sao cho đồng bào trong nước, nhất là giới nông dân, thợ thuyền, thấy rõ được tội bán nước của Bè Lũ Việt Gian Cộng Sản cũng như Bản Chất Nô Lệ của chúng.


Duy San

Việt Nam Phải Vùng Dậy

Việt Nam Phải Vùng Dậy.


Đã đến lúc tất cả mọi người dân khốn khổ ở trong cũng như ngoài nước Việt Nam phải vùng dậy !
Chúng ta vùng dậy để đòi hỏi bạo quyền CS Hànội, những tên súc vật từ Bộ Chánh Trị tới Trung Ương Đảng Việt gian Cộng sản phải trả lại cho người dân cái quyền được can dự trực tiếp vào việc điều khiển guồng máy quốc gia; được can dự trực tiếp vào quyền quyết định vận mạng sinh tồn cho cả Dân Tộc. Cái quyền đó đã bị bọn người súc vật Việt gian Cộng sản bán nước cho Tàu, cướp đoạt từ hơn nửa thế kỷ nay qua Điều 4 Hiến pháp độc tôn, man di mọi rợ phản dân tộc !

Những ai còn có chút lương tri, không thể nào chịu đựng nỗi trước những cái nhục mà bọn người súc vật Việt gian CS Hànội đã gây ra cho dân tộc VN trước cộng đồng thế giới như hiện nay !

Những bọn người Việt gian CS đã đánh mất lương tri, vô cảm trước mọi nỗi khổ đau của quốc dân đồng bào, dân oan khiếu kiện; đồng thời vô cảm trước những cái nhục mà toàn dân Việt Nam, nòi giống Việt Nam phải chịu đựng về những hành vi man rợ tiếp tục cướp nhà, cướp đất, đàn áp người dân trong nước... Ăn cắp của công, tham nhũng cả nhũng đồng tiền viện trợ của nước ngoài, bị báo chí thế giới nguyền rủa, bị các chánh phủ viện trợ lên án, mạt sát thậm tệ !

Dưới chế độ CS toàn trị như hiện nay ở trong nước, ăn cắp và tham nhũng được đặt lên hàng đầu. Viên chức lớn ăn cắp lớn; viên chức nhỏ ăn cắp nhỏ. Điều tâm niệm của bọn cán bộ CS là người người thi đua, nhà nhà thi đua... ăn cắp !

Vụ phi công hãng hàng không VN vừa bị bắt tại Nhựt Bổn và bị truy tố ra trước toà án Nhựt, vụ buôn lậu ở Nam Phi, cộng với nhiều vụ phi công buôn lậu bị chánh phủ Úc bắt trong thời gian qua, đã vùi chế độ Việt gian CS xuống tận đáy bùn nhơ !

Chính các cơ sở ngoại giao của Việt cộng ở hải ngoại, đã tận dụng vào quyền đặc miễn ngoại giao để buôn lậu, và yểm trợ cho các phi vụ buôn lậu, ăn cắp.
Tất cả những vấn nạn trên đây chỉ có thể chấm dứt, khi bọn người súc vật đang ngự trị ở Bắc Bộ Phủ Hà Nội kia không còn nữa ! Bắt buộc chúng phải bị loại đi bằng mọi cách !
Tất cả những vấn nạn trên đây chỉ có thể biến mất, khi nào chính người dân ở trong nước được quyền quyết định cho số phận của chính mình và tương lai của đất nước qua các cuộc tổng tuyển cử thật sự tự do và công bằng !

Đừng hy vọng hảo huyền bọn người độc ác vô cảm, là giống súc vật kia chịu giác ngộ, ăn năn, sám hối; tự ý trả lại cho người dân cái quyền sống làm người khi mà cái bản chất con người, lương tri con người của chúng đã bị đánh mất trở thành vô cảm. Chính cựu tổng thống Boris Yelsin của Nga đã từng nói: Chế độ cộng sản chỉ có thay thế (hay sụp đổ) chứ chẳng bao giờ có thể sửa chữa.

Lịch sử thế giới đã chứng minh, không có sự Tự Do nào không phải trả giá. Chẳng lẽ chúng ta cứ phải chờ phép lạ tự trên trời rơi xuống hay sao ?
Vì thế chỉ có phương cách duy nhất là giải thể chế bộ bán nước cầu vinh này mới thật sự đem lại trọn vẹn hạnh phúc ấm no cho dân tộc Việt Nam.


Nổi Lửa

søndag 8. mars 2009

Chống Cự Công An Cán Bộ Cưỡng Chế Nhà Ðất

Tin Hà Nội, Vào lúc 3 giờ chiều hôm thứ tư vừa qua đã xảy ra một vụ náo loạn trên đường số 6, chạy ngang thôn Phù Yên, xã Trường Yên, huyện Chương Mỹ, Hà Nội. Con đường dài khoảng 4 cây số đã bị tắc nghẽn gần một tiếng, nguyên nhân do lãnh đạo huyện Chương Mỹ ký lệnh cưỡng chế 5 gia đình thôn Phù Yên và 29 gia đình thôn Nhật Tiến, vì những gia đình này cương quyết không nhận tiền đền bù với giá rẻ mạt. Trong một ngày trời mưa lâm râm, chiều thứ ba lực lượng cưỡng chế đã được điều động đến căng lều để sáng ngày mùng 4 ra tay. Ðúng 8 giờ sáng, 150 cán bộ công an xã Thủy Xuân Tiên, xã Trường Yên, và thị xã Xuân Mai cùng dân quân tự vệ, trang bị dùi cui và lựu đạn cay tràn vào đồng, nơi 5 gia đình cương quyết không chịu bán đất cho doanh nghiệp với giá rẻ như cho không, dưới sự thông đồng của cán bộ xã và sự tiếp tay của chủ tịch ủy ban nhân dân huyện Trần Vũ Lâm. Năm gia đình đó là Nguyễn Văn Vinh, Nguyễn Văn Mạnh, Nguyễn Chí Cường và Nguyễn Thị Trường, nhà vài trăm thước, nhà nửa sào là đất ven đường, với giá ôưu tiênọ 80 triệu mỗi sào 360 thước vuông. Trước đó 45 gia đình khác bị cưỡng ép mua chuộc, không dám trái lệnh chỉ nhận được 60 triệu đồng cho mỗi sào. Trên thực tế, đất ở đây có giá 5 triệu đồng một thước vuông. Cán bộ xã đồng ý trả lại cho các gia đình bị thu hồi đất mỗi nhà 10% đất dịch vụ, với giá 2 triệu một thước vuông, nghĩa là bị cưỡng ép bán ruộng với giá rẻ vỏn vẹn 220,000 đồng một thước, để xã bán ra với giá gấp 9 đến 10 lần. Bản tin cho biết ban đầu lực lượng cưỡng chế cậy đông, khinh thường dân chúng nên hung hăng như giữa chốn không người.

Trong lúc chủ tịch xã cầm loa kích động, ra sức tuyên truyền đường lối và chủ trương của đảng và nhà nước, thì lực lượng dân quân tự vệ, thanh niên tình nguyện, công an lăm lăm dùi cui, lựu đạn cay sẵn sàng đàn áp những phần tử bị gọi là nổi loạn, quá khích. Ðáp lại người dân chỉ biết đứng nhìn. Cả trăm thước đất của gia đình đầu tiên bị cưỡng chiếm gọn ghẽ, quanh khu vực cưỡng chế chỉ là những cặp mắt nháo nhác, những tiếng thở dài, tiếng than khóc của gia đình người bị mất đất. 11 giờ, tất cả từ cán bộ viện kiểm sát, công an, dân quân kéo nhau đi ăn trưa, người vào hàng quán, kẻ gọi thịt chó, coi như nhiệm vụ cướp bóc đã hoàn thành một phần. Hai giờ chiều, lực lượng công an được điều động tăng cường thêm 50 tên cùng vũ khí chuyển sang cưỡng chế gia đình thứ hai. Chúng bắn hơi cay xông vào lều làm cho những người ở bên trong bị sặc và ngất xỉu. Con trai lớn trong gia đình này xông vào phản đối, và ngay lập tức tất cả thanh niên trai tráng trong thôn Phù Yên cùng nhảy vào vật lộn với lũ cướp, gây ra một sự hỗn loạn chưa từng thấy. Bọn Công an xông vào bắt một người trai làng lôi đi, thì bà con hét lên và kéo tới mỗi lúc một đông, tất cả cùng tràn xuống bãi đậu xe, nơi thanh niên này đã bị đưa lên thùng xe, hai tay bị bẻ quặt ra phía sau xích vào thành xe. Dân chúng chặn ngang mũi xe của công an và ra lệnh dừng xe thả người. Khi tên tài xế không nghe thì dân chúng ùa tới tháo van xe cho bánh xe xì hơi, người nhảy ra đường chặn các xe đang lưu thông trên đường. Ngay lập tức đoạn đường rộng thênh thang tám thước, bị tắc nghẽn, hàng chục xe vận tải đang lưu thông trên đường số 6 phải dừng lại, tạo thành một dòng sông người, bến xe dồn ứ, tắc nghẽn, kéo dài cả bốn năm cây số. Bên trong ngay rìa đường, cả trăm người cùng xúm vào nâng chiếc xe Công an lên và đòi thả người, còn nếu không sẽ lật đổ xe. Công an sợ hãi đành phải thả người, và sau gần 2 tiếng đồng hồ Công an đã được lệnh rút lui trong tiếng reo hò chiêng trống của cả làng.

Người Hà Nội

lørdag 7. mars 2009

Đã Sáng Mắt Chưa ?

Đã Sáng Mắt Chưa ?


Nhiều người bị mù loà, bị cataract, được chữa lành và đã sáng mắt, ấy thế mà vẫn có người có mắt cũng như không, vẫn u tối như thường.

Ở Việt Nam và cả ở hải ngoại ngày nay có rất nhiều người bây giờ mới sáng mắt khi được sống chung và làm ăn với bọn Cộng Sản. Họ là ai ?

Ở Việt Nam:

1. Họ là những bà mẹ quê chất phác. Trước đây họ nghe lời ngon ngọt của CSVN, ấp ủ, che đỡ du kích trong nhà họ, những tưởng khi VC chiếm miền Nam thì họ được ưu đãi lắm! Ai ngờ! họ chỉ được mấy cấp giấy ban khen là mẹ chiến sĩ, mẹ liệt sĩ, mấy huy chương bằng đồng để treo trong nhà cho nó oai, chứ đem ra chợ bán không ai mua. Khi họ bị xử ức: đất đai của tổ tiên họ bị cán bộ công an lấy đem bán cho ngoại quốc làm sân golf, họ mang cờ đỏ sao vàng , biểu ngữ, huy chương, bằng khen đi biểu tình khiếu kiện. Kết quả ? Họ bị hốt và vất lên xe cây như con heo, chung với cờ quạt, huy chương, biểu ngữ. Bây giờ họ đã sáng mắt nhưng đã muộn. Có bà dân oan tức quá còn tụt quần ra trước văn phòng xã ấp cho công an xem nữa.

2. Họ là giới trí thức sống tại miền Nam Việt Nam. Trước đây họ nghe lời dụ dỗ của bọn CSVN, họ đọc toàn sách Karl Marx, Engels, Jean Paul Sartre họ mơ tưởng thấy tương lai sán lạn, bầu trời nở hoa, một thế giới đại đồng, không giầu không nghèo, ai cũng như ai, gọi nhau tất cả bằng "đồng chí". Thế là họ xuống đường biểu tình, phá rối trị an chánh phủ VNCH, làm mồi cho tụi VC xâm nhập thành thị phá hoại. Sau ngày 30-4-75, họ ra ứng cử vào Quốc Hội bù nhìn. Kết quả rớt đài. Họ thấy tất cả mọi sự đều tệ hại hơn ngày xưa nhiều, họ la ó, phản đối. Kết quả họ bị quản chế, họ bị công an thuê xã hội đen đánh đập, gây ra tai nạn. Thế là họ mở mắt trong nhà thương. Rồi họ sáng mắt không kịp nữa khi đã vào nhà xác.

3. Họ là những đại diện được dân cử miền Nam. Trước đây họ bị dụ khị vơi củ cà rốt đỏ tươi là sẽ ở lại làm việc cho thành phần thứ ba, với hoang tưởng là CS Miền Bắc giải thể VNCH và trao cho nhóm thành phần thứ ba thành lập chính phủ miền Nam, chia ghế chung với Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Họ ra sức sử dụng cái tự do dân chủ miền Nam đánh phá VNCH đủ mọi mặt. Đến khi VNCH bị bạn đồng minh bỏ rơi thì ai ngờ họ bị cho ra rìa, chỉ còn ngồi chia với nhau cái "ghế đá công viên".

4. Họ là thành phần du kích miền Nam, tập kết ra Bắc. Họ đã sống dở chết dở trên dẫy Trường Sơn, trên đường mòn Hồ Chí Minh. Họ tin là mai này miền Bắc đánh thắng miền Nam thì họ trở về vinh quang, CS Miền Bắc sẽ để cho họ thống lãnh miền Nam, ít nhất cũng làm quan to. Hỡi ôi! Họ được gì ? Tất cả những chức vụ ngon lành đều do cán bộ miền Bắc nắm hết. Họ từ từ bị bỏ rơi, uất ức quá họ xin phục viên. Bây giờ họ chỉ còn biết mở mắt và chửi thề từ sáng đến tối.

5. Họ là thành phần giầu sang phú quý miền Nam. Nghe lời hứa ngọt như mía lùi của Việt gian CS, vào bưng thành lập cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Họ được rủ sang Paris ngồi vào bàn tròn bàn vuông, dự hội nghị thanh toán miền Nam do Kissinger và Lê Đức Thọ bầy mưu đạo diễn năm 1973. Sau 30-4-75 họ được gì ? Ôi chao, Cái MTGPMN sống chưa được bao lâu đã bị CS Miền Bắc bóp cổ chết ngắc ngày 2-7-1976. Bấy giờ họ mới sáng mắt ra thì đã trễ, chỉ còn biết than thân trách phận là mình quá ngu.

Tại Hải Ngoại:

Họ là những Việt Kiều đã liều chết vượt biên. Từ ngày Mỹ nối lại bang giao với Việt Nam và bỏ cấm vận Việt Nam, họ đã nghe lời dụ dỗ đường mật của CSVG, về lại Việt Nam làm ăn:

1. Một ông vua chả giò, đem về hàng triệu đô la đầu tư, rồi bị kết án về tội hối lộ (Khổ quá VK nào muốn làm ăn tại VN cho an toàn mà không phải hối lộ cơ chứ, kể cả người dân trong nước cũng vậy), chỉ vì cán bộ gộc tranh nhau ăn. Kết quả ông vua chả giò bị 11 tháng tù, may mắn quen lớn, đến tận ông Thủ tướng Khải nên mới " tái vượt biên bằng đường hàng không " ra khỏi nước. Ông mướn luật sư đoàn ngoại quốc kiện VNCS lấy lại tiền. Ông hú vía và sáng mắt và sẽ chẳng bao giờ về Việt Nam nữa. (Việt kiều Trịnh Vĩnh Bình ở Hòa Lan)

2. Một ông bác sĩ tim, bỏ ra cả bạc triệu mua máy móc rất "hiện đại" về Sàigon mở phòng mạch mổ tim mong làm ăn, nhưng rồi bị VC đội cho cái mũ "gián điệp CIA" không đưa ra toà nhưng chỉ xin ông để lại phòng mạch và tất cả dụng cụ, ra khỏi VN trong vòng 6 tiếng đồng hồ. Thế là mất cả chì lẫn chài. Về lại Hoa Kỳ ông tức lắm lập đảng chống , ông định làm cả cái kiềng 3 chân mời ông VC ngồi một chân để hoà hợp hòa giải. (bác sĩ Nguyễn Xuân Ngãi, một thế lực hỗ trợ Việt Tân Madison Nguyen)

3. Một ông giáo sĩ chuyên về truyền thông, đi về VN hơn 10 lần rồi như đi chợ và có cả mấy căn nhà cho thuê. Rồi một ngày đẹp trời xin Visa về VN nữa để thâu tiền, nhưng đến phi trường Tân Sơn Nhất thì hải quan Tân Sơn Nhất hổng cho ổng vào vì lý do gì đó, đúng ra chỉ vì chúng muốn xiết mấy căn hộ của ông thôi. VK hồi đó chưa được phép mua nhà ở VN, mà tại sao ông lại có mấy căn hộ cho thuê "thế nà nàm sao?" , chắc chúng "điều tra" là ông nhờ người khác đứng tên. Ông tẽn tò trở về Mỹ, nuốt hận, nhưng vẫn cái trò nửa nạc nửa mỡ, vẫn nâng đỡ cho đám quốc doanh trong nước, đăng cả bài chống cờ vàng 3 sọc đỏ của HY đỏ Phạm Minh Mẫn mới đây.

4. Một ông chuyên viên thu băng video và CD, DVD lậu, khoái "bác hồ" hết cỡ thợ mộc, nên treo cờ máu và ảnh tên Hồ già trong tiệm, bị người Việt hải ngoại giàn chào cả 2 tháng. Ở VN hồi đó ông được CS Việt gian nâng cấp lên thành "anh hùng". Rồi ông tưởng bở bán nhà bán cửa, thu xếp tiền bạc gia đình vợ con về VN làm ăn. Ông bỏ ra mấy chục ngàn đô (gần 1 tỷ bạc hồ) mua ao thả cá, nuôi tôm kiếm sống. Thu hoạch đang ngon lành, ai ngờ ông bà "anh hùng" bị gọi lên làm việc về tội "quên đóng thuế" cho nhà nước. Bà vợ ông ức quá "anh hùng" mà chả được cư xử như anh hùng tí nào cả, lại còn bắt đóng thuế, nên tự tử may mà không chết. Mất cả chì lẫn chài, gia đình lại cuốn gói về lại đế quốc Mỹ chả biết ẩn dật tại Tiểu Bang nào. Bà con ai biết mách giùm nhé.

5. Một ông giáo sư dậy điện toán, mua lại một số máy computer rẻ tiền đem về Sàigòn mở trường. Ông đoán đúng mạch dân VN. Thời kỳ tin học, ai mà chẳng muốn học "vi tính - piu tơ" , thế là cơ sở ông phất lên như diều gặp gió. Ông làm thêm chi nhánh ở Cần Thơ, ngon trớn ông tiến nhanh tiến mạnh ra Đà Nẵng. Nhưng ông quên một điều là VN cũng có "rừng nào cọp nấy". Cọp miền Nam khác cọp miền Trung, miền Bắc. Ông quên không xin phép đúng nơi đúng chốn hay vì thủ tục "đầu tiên" của ông hơi yếu cho nên ông cũng bị mời lên Công An làm việc vì có thơ tố cáo ông làm gián điệp cho đảng phái hải ngoại chống phá nhà nước. Họ mời ông và gia đình ra khỏi nước trong vòng 24 tiếng, để lại 2, 3 trường học cho nhà nước quản lý. Ông biết bị ăn cướp nhưng chỉ nhỏ lệ mà ra đi và về hải ngoại ông vẫn im thin thít sợ nói ra bị đồng bào chửi.

6. Chàng là một Việt Kiều rất bình thường, nhưng có tật hay "nổ" khi về VN. Chàng đã về nước cả chục lần đâu có làm sao, về lại Hoa Kỳ lần nào cũng khen lấy khen để là "Sàigòn bây giờ đổi mới lắm, làng nướng, quán ăn, bia ôm, càfê cũng ôm luôn, hớt tóc muốn ôm cũng được". Vì vậy người Việt hải ngoại đặt tên mới cho hòn ngọc viễn đông ngày trước, bây giờ là "thành phố ôm".

Chàng chỉ là một chuyên viên làm Nail, mùa đông ế khách nên về VN du hí. Nhưng VK về nước mà lại khoe là làm nail thì hơi bị quê, nên bèn nổ lớn và tự giới thiệu là kỹ sư "hoá học". Nói cho đúng thì ngày ngày chàng đụng tới hóa chất (acetone .v.v) hơi nhiều, phải đeo khẩu trang như các nhà bác học trong phòng thí nghiệm thật. Lần này về VN thì sáng ngày hôm sau, có một Công an đến vấn an và gãi đầu gãi tai xin ông Kỹ sư giúp đỡ chút xíu vì nhà đang gặp khó khăn. Chàng kỹ sư mở bóp lấy ra tờ $20 đô la trao cho viên công an. Viên công an tỏ ý hơi thất vọng rồi ra về.

Sau chuyến đi chơi Đalạt 3 ngày về thì chàng kỹ sư nhận được một công văn của Công An số 4 Phan đăng Lưu yêu cầu lên làm việc để làm sáng tỏ một vài vấn đề. Ông "kỹ sư" hoang mang nhưng cũng đến trình diện. Viên Đại Uý Công An mời ngồi và nói là ông ta mới nhận được một lá thư từ trong phương xóm nơi chàng tạm cư ngụ, tố cáo ông VK là một nhân viên của một đảng phản động tại hải ngoại lần nay có nhiệm vụ về điều nghiên để phá hoại. Anh kỹ sư VK tái mét mặt, hết hồn bèn khai thật là ở bên Mỹ chỉ làm nail bên Mỹ thôi chứ đâu có phải kỹ sư gì đâu, về nước để du lịch chứ không có tham gia một đảng phái chính trị nào cả.

Viên Đại Uý cười khẩy và nói là ty công an thành phố phải điều tra ra sự thật vì vậy theo luật thì phải giữ anh kỹ sư ở lại bóp vài ba ngày 9 để tiến hành cuộc thẩm vấn. Sau cùng ông Đại úy nhắc khéo là đã liên lạc với hải quan Tân Sơn Nhất rồi và được biết là anh kỹ sư có khai đem về $5 ngàn đô la kỳ này. Chàng "kỹ sư" được dẫn vào nhà giam ngủ 1 đêm.

Sáng hôm sau tại địa chỉ mà chàng tạm trú, một người ăn mặc complet bảnh bao, tay sách cạp táp đen, đến gõ cửa và tự nhận là luật sư. Ông luật sư vào đề ngay là ông ta "nghe nói" có một VK bị bắt vào ty Công An PĐL. Nếu muốn nhờ ông ta biện hộ hay giải quyết thì đây là giá cả:

(1) Muốn khỏi phải ra toà và được thả ngay thì giá là $3 ngàn đô la, vì ông ta phải chi tiền chạy chọt.

(2) Còn muốn ra toà thì ông ta nhận biện hộ với giá $1,500 USD, nhưng ông luật sư thòng một câu là không biết ngày nào ra toà, có thể từ 3, 4 tháng đến 1 năm tuỳ theo. Bị cáo không được rời khỏi VN. Ông ta nói xong để lại danh thiếp với số điện thoại.

Ngày hôm sau 1 ông bạn chạy đến ty CA thành phố xin thăm gặp ông "kỹ sư" nạn nhân, và trình bầy 2 giải pháp của ông Luật sư. Anh "kỹ sư" hốt hoảng nói anh bạn gọi điện thoại và điều đình với ông luật sư chấp thuận giải pháp 1 là trả $3 ngàn đô cúng cô hồn để được trả tự do ngay, chứ theo giải pháp thứ 2 rẻ hơn nhưng làm sao mà ở VN lâu như vậy được, còn phải về Mỹ dũa móng chứ .

Chiều hôm sau, chàng "kỹ sư" được trả về nhà, túi bị nhẹ đi mất 24 triệu bạc hồ, một số tiền khá lớn. Hai ngày sau chàng "kỹ sư", ra hãng máy bay xin đổi vé về lại Mỹ càng sớm vàng tốt và hứa là sẽ không bao giờ về thăm quê hương chùm khế ngọt nữa.

Thanh Vân

Nói Láo Như Vẹm !

Nói Láo Như Vẹm !


Không phải chỉ riêng sự tàn bạo, sự chà đạp nhân quyền làm cho CS nổi tiếng mà chính là những sự tuyên truyền dối trá lừa bịp của CS. Qua lịch sử, cứ thẳng thắn nhìn những sự kiện đã xẩy ra dưới chế độ CS, và nghe những gì CS đã nói và đang nói, một người dân nghèo vô sản, ít học nhất cũng phải thở dài ngao ngán, đấm ngực, kêu trời không thấu…

Hãy phân tích một cách khách quan các: “cái gôi là lời bác dậy,” “cương lĩnh đảng CSVN,” “chỉ thị chính phủ,” “Hiến pháp,” “nghị quyết,” “công hàm…” và rồi lại nhìn những gì CSVN đã làm… tất cả đều là công trình sáng tạo đến tột đỉnh của sự lừa phỉnh, đánh lận con đen, tráo trở…

Thời buổi văn minh dân chủ, ai cũng hiểu là văn bản pháp lý cao nhất của một quốc gia dân chủ là hiến pháp. CSVN cũng đã trơ trẽn mượn y chang cái vỏ, cái nguyên tắc cơ bản nhất của chế độ dân chủ cộng hòa (CSVN đã tự gọi tên nước Việt Nam là “Việt Nam Dân Chủ Công Hòa!”) là “vì dân, do dân và của dân” căn cứ trên “dân sinh, dân chủ và dân quyền” để viết ra hiến pháp CSVN, rồi dùng nó để làm bình phong “hấp diêm” (nói lái) dân tộc, từ thế hệ cha mẹ đến con cái đến cháu chắt, để “tiến từng bước” lên cái gọi là thiên đường “Chủ nghĩa Xã hội” hoang tưởng.

Thử nhìn lại thực tế, vấn đề thi hành những gì quốc hội CSVN đã viết ra, đã soạn thảo ra có phải như vậy hay không? Người dân dưới chế độ CSVN đã mỉa mai là “nói vậy mà không phải vậy!” Đâu cần phải có bằng tiến sĩ từ đại học kinh tế Hà nội hay học viện Mác-Lê mới biết sự khác biệt “nói một đàng làm một nẻo” này! Sự lường gạt đã được tự phơi bày từ trên đỉnh cao, để mọi người dân cùng nhìn thấy mà tức muốn hộc máu mồm. Bây giờ biết phải kêu oan với ai ? bởi vì người nghe lời kêu oan cũng lại là những tên gian manh, bán nước cầu vinh; chẳn khác gì như người bị ốm nặng được cho uống Xuyên Tâm Liên.

Dân chúng duới chế độ CSVN phải làm cái gì bọn chúng muốn thì chúng mới ban phát cho sự sống. Không phải ai cũng có cơ hội thăng tiến dưới chế độ CSVN. Không phải ai cũng có thể thóat ra khỏi cảnh nghèo túng, ngọai trừ một thiểu số có chức quyền được xem như “có quyền công dân” hơn những “công dân” khác.

Cái nghịch lý là giới nghèo đói bần nông, còn được CSVN gọi là thành đồng của cách mạng, lại chính là thành phần phải chịu đựng đau khổ, bị bỏ rơi nhiều nhất dưới chế độ. Bây giờ cói gọi là “chính nghĩa” của chế độ đang từ từ sụp đổ; nhưng sự sụp đổ của chế độ cũng lại không giúp gì đến giai cấp bần cố nông đã bị bọn chúng lợi dụng. Thêm một lần nữa, dân đen lại bị bỏ rơi, bị “hấp diêm” hai lần, hay là “người chết hai lần”.

Có ai thấy CSVN đưa ra được một chính sách kinh tế khả dĩ nào để duy trì sự phát triển đới sống của dân chúng ? Hoàn tòan rỗng toét, không phát triển đuợc thì chớ, còn trì kéo sự tiến hóa của dân tộc qua chính sách kinh tế tập trung, hệ thống lãnh đạo rất kỳ quặc đầy rẫy tham nhũng; lãnh đạo thiếu khả năng; và thiếu tư cách.

Nhìn chung XHCN của Việt Cộng cũng giống như ban quản trị của 1 công ty sắp phá sản. Quốc gia (công ty) bị phá sản vì quản trị (lãnh đạo) tồi chứ không nhất thiết chỉ vì vấn đề ý thức hệ trật hướng !

Sự sụp đổ của CSVN không chỉ vì kinh tế tồi tệ của XHCN; nhưng vấn đề nhân quyền và sự tàn bạo mới làm cho chế độ phi nhân CSVN sớm mai một. Điển hình thấy từ Liên sô, dân nghèo đã hy sinh xương máu để lật đổ Nga hòang và giai cấp tiểu tư sản… Ngay sau đó, đám cầm đầu cách mạng “vô sản” tự biến họ ngay tức thì thành “tiểu tư sản:” làm chủ tất cả các của cải đã chiếm đọat được. Dân nghèo chỉ được dùng và bị bỏ rơi sau khi cách mạng không cần đến họ nữa! Đám “đồng chí lãnh đạo” giả nhân giả nghĩa trở thành các “ông chủ mới” của giai cấp công nông vô sản. Đám người bịp bợm này kết hợp với nhau thành “Đảng CS” để bảo vệ quyền lợi “chủ nhân ông” của họ. Chỉ có đảng viên mới có cơ hội ăn trên ngồi trốc. Dân đen vẫn hòan dân đen, vẫn nghèo và vẫn tuyệt vọng. Chủ nghĩa CS đã sỉ nhục sự thông minh của nhân lọai.

Một số câu hỏi đã có sẵn câu trả lời:

- Tại sao CSVN phải chủ trương bạo động, khủng bố và gây sợ hãi ? Bởi vì người hiểu biết một chút không ngửi được cái biện chứng duy vật và lý lẽ một chiều của họ.

- Tại sao dân chúng có thể theo một đám thổ phỉ CSVN thất học để hủy họai truyền thống văn hóa của dân tộc, giết các người có công gầy dựng đất nước cho mục đích của tập đòan CS ? Bởi vì đám đa số dân nghèo bị CSVN tuyên truyền gạt gẫm là sẽ dẫn họ đi đến thiên đường (bánh vẽ). Sẽ lấy của cải của người giầu chia đều cho người nghèo (!)

- Có phải Bộ Chính Trị Trung Ương của đảng CSVN là do dân chúng lập ra hay không ? Bộ chính trị trung ương CSVN không phải là chỗ đầu phiếu phổ thông. Bộ chính trị trung ương CSVN đâu có phải là chỗ dành cho bất cứ ai có tài lãnh đạo muốn vào cũng được. Thực tế đã rõ như ban ngày.

- Tại sao đảng CSVN cứ ở mãi vị trí lãnh đạo và rồi cha truyền con nối như thời phong kiến ? Có phải họ muốn bảo thế giới là chỉ có họ (và con cháu họ) là những người duy nhất có đủ tài và trí để cai trị dân (!)

- Tại sao đảng CSVN luôn luôn sợ các phong trào dân chủ đòi quyền chính trị; đặc biệt là tự do báo chí, ngôn luận, bầu cử, di chuyển và trọng nhân phẩm ? Có phải CSVN cho là người dân không hiểu ý nghĩa của tự do là gì ? Công an mới là người mà đảng CSVN tin cậy. Vì cái đảng CSVN mà không có công an thì cũng như thịt chó mà thiếu mắm tôm.

Biết bao nhiêu câu hỏi đã có câu trả lời rồi mà cái đảng CSVN vẫn bám trụ chỉ vì quyền lợi kiếm được quá dễ dàng, không cần tốn sức lao động và mồ hôi.

Dân đen (vì quá đói khổ) đã dễ quên cái tẩy của đảng CSVN, là chỉ có nhà nước mới có khả năng bảo vệ và quyết định tương lai của dân chúng. Cái đảng CSVN chỉ có thể tồn tại dưới một chế độ toàn trị, độc đảng chơi ngang không kể gì luật pháp. Trong khi trong chế độ dân chủ, nhà nước không “trị” mà chỉ đóng vai trò hướng dẫn và làm trọng tài trong sân chơi chính trị mà thôi.

Ðảng CSVN với bất cứ tên gọi gì đều là giống y như nhau ở đặc tính khát máu sát nhân một cách vô lương tâm dưới nhiều cách khác nhau: Giết chết ngay lập tức (qua thanh trừng, cắt tiết, xử tử, ám sát, giết tập thể…). Giết chết từ từ (qua trại cải tạo, cưỡng bách lao động, cưỡng bách di dân đi “vùng kinh tế mới”…) Theo các tài liệu quốc tế ghi chép lại thì chế độ CS đã giết đến gần 110 triệu. Đứng đầu danh sách sát nhân này là Lenin và Stalin của Liên sô (giết khỏang 43 triệu); thứ nhì là Mao trạch đông của Trung Cộng (giết khỏang 30 triệu), sau đó là Pol Pot của Cao miên, Hồ Chí Minh của Việt Nam, Tito của Nam tư, Kim nhật thành của Bắc hàn…. Đó là chưa kế gần 50 triệu người chết một cách gián tiếp vì đói và bệnh tật dưới chế độ cai trị kỳ quặc của chế độ CS. Trong lịch sử nhân lọai chưa có một chiến tranh lớn nào, chưa có một chính thể tàn bạo nào, chưa có ý thức hệ quái đản nào mà phải giết nhiều người (đồng chủng) như vậy.

Dưới chế độ CS, đảng viên và cán bộ nắm tất cả quyền lực và cơ hội kinh tế. Hy vọng duy nhất cho người dân dưới chế độ CS được vươn lên khỏi kiếp nghèo khó là trở thành một đảng viên CS!!! Sự thăng tiến xã hội cho con người không phải vì sản xuất giỏi, vì tài giỏi; mà vì nhận được nhiều tiền hối lộ, là vì đã nắm chức vụ cao…

Cái khôi hài nhất của chế độ CSVN hiện nay là đảng viên và cán bộ mỗi ngày mỗi giầu có hơn; nhưng họ đổ tất cả các lỗi lầm, những thất bại kinh tế, những tệ đoan xã hội cho những “thế lực thù địch” đã gây ra; hoặc “tàn dư của tư bản” để lại!!!.

Chưa có một nước CS chân chính nào thành công trong việc tạo ra một nền kinh tế thịnh vượng mà mọi tầng lớp dân chúng được huởng. Như CSVN luôn luôn cần một bộ máy tuyên truyền nói láo thật qui mô và hàng trăm tờ “báo lố” cho chế độ độc tài sắt máu để tồn tại. Sự kiên nhẫn, sự rộng lượng tha thứ của dân chúng đã sắp đi đến cuối con đường. Người dân sống dưới chế độ CSVN bây giờ cũng y như những con cọp bị ngược đãi, bị bỏ đói và bị cưỡi đã hơi lâu rồi. Những tên “nài” CSVN cưỡi cọp có lẽ sẽ phải trả một giá rất đắt như bài học của Sô-sét-cu (Trùm CS Nicolae Ceauşescu, Chủ tịch nhà nước của Romania từ năm 1965, bị dân chúng nổi lên bắt treo cổ năm 1989). Các trùm CSVN không khéo rồi cũng chung số phận với sô-sét-cu thôi, đó là định luật vay trả.

Trần Giang

Việt Nam Trong Những Ngày Tháng Tới

Việt Nam Trong Những Ngày Tháng Tới.


Hơn 33 năm sau khi chiếm được miền Nam Việt Nam, đặt nền móng thống trị độc tài trên toàn đất nước, đảng CSVN đã hoàn toàn thất bại trong việc đem lại cho dân tộc Việt Nam một cuộc sống thanh bình, ấm no thịnh vượng như những lời hứa hẹn. Trên thực tế, đảng Cộng Sản Việt Nam ngày nay đã trở thành một đảng độc tài tư bản từ trên xuống dưới lũ đầu lãnh thì bán nước nhượng đất và tham nhũng tài nguyên quốc gia, cán bộ đảng viên thì đua nhau bòn rút, hà hiếp, bóc lột dân. Khắp nơi tiếng oán than cao thấu trời xanh.

Kia là những người phụ nữ Việt, đứng trần truồng trên bục cho ngoại nhân đến sờ mó chọn lựa như các món hàng. Kìa là những đứa trẻ thơ Việt Nam, với một khuôn mặt thản nhiên vô cảm, đưa tay làm dấu hiệu giá cả người ngoại nhân đến mua ấu dâm. Và là hình ảnh hai trẻ thơ đầu quấn khăn tang khóc mẹ đi lao động xuất khẩu bị chủ nhân hãm hiếp, không chịu nổi sự nhục nhã nên vừa tự tử chết, lịm dần bên thi hài người cha vừa mới tự sát bên cạnh di ảnh người vơ.. Đó là hình hài héo hắt trơ xương nằm chờ tử thần của một người già không thực phẩm... Biết bao nhiêu thảm cảnh trên đất nước không kể hết dưới chế độ cộng sản Việt Nam.

Xã hội Việt Nam ngày hôm nay dưới chế độ cộng sản được người trong nước mô tả là xã hội của những con người thiếu tử tế, thiếu nhân cách trong thời kỳ "đồ đểu". Hay là xã hội của những con cừu ngoan ngoãn hoặc những đàn vịt chỉ biết ùa theo những nắm thóc vung ra từ tay của những kẻ lái buôn. Sự thật không biết có đúng như thế hay không? Nhưng khi nhìn vào lịch sử dân tộc, thì Việt Nam là một dân tộc đấu tranh bất khuất cho tương lai hạnh phúc giống nòi. Trong những giây phút tuyệt vọng, người Việt Nam luôn luôn đứng lên làm lịch sử.

Đúng thế, những ngày tháng tới trên đất nước, khi những người dân Việt Nam không còn gì để bám víu, không còn gì để sợ, và không thể tiếp tục cuộc sống tôi đòi ngay trên đất nước cho ngoại bang hay cho bọn tư bản đỏ, khi người dân Việt Nam không thể chịu đựng mãi cuộc sống vô cảm của những con người không tử tế với chính mình và với chính dân tộc mình, thì người Việt Nam sẽ vùng lên đòi lại những gì mà họ và gia đình đã bị chế độ cộng sản Việt Nam tước đoạt kể từ khi chế độ nắm quyền cai trị đất nước. Cuộc đấu tranh của người trong nước không cô đơn mà họ sẽ được sự trợ lực tích cực bởi những lực lượng dân tộc dân chủ hải ngoại trên mọi mặt chính trị, kinh tế, ngoại vận, quốc tế vận, trí tuệ và tài lực.

Những ngày tháng của Việt Nam sẽ là những ngày tháng hội tụ cộng hưởng của những tâm thức Việt Nam son sắt thủy chung với vận mệnh quê hương dân tộc. Chế độ cộng sản Việt Nam sẽ phải ra đi. Người Việt trong ngoài và khắp năm châu sẽ cùng nhau viết lên trang sử mới tự do dân chủ thật sự và thái hoà cho đất nước Việt Nam.

Tuệ Vân

mandag 2. mars 2009

Nhạc Ðấu Tranh

Mời vào đây có nhiều nhạc đấu tranh:


http://www.ledinh.ca/Bai%20Nguyen%20Phuong
%20Anh%20Dan%20Tri%20Va%20Thuc%20Tien.html