lørdag 12. mai 2012
Vụ 2 Phóng Viên VOV Bị Ðánh
Vụ 2 Phóng Viên VOV Bị Ðánh.
Khi xem những video clip, người ta thấy rõ ràng một trong những người cầm gậy hành hung phóng viên VOV là người mặc sắc phục công an. Nhưng Bùi Huy Thanh vẫn cố chối “chưa thể khẳng định người bị đánh trong clip là hai nhà báo”.
Ký giả Nguyễn Ngọc Năm và Hán Phi Long của VOV họp báo ngày 8 Tháng Năm 2012 xác nhận chính họ là hai người đã bị đánh và những người cứu họ là những người nông dân bị cướp đất ở Văn Giang. Các ông này còn cho hay đã cho những người thuộc lực lượng cưỡng chế biết họ là nhà báo của VOV, tới làm nhiệm vụ thông tin tuyên truyền nhưng vẫn bị đánh đập dã man như thường.
“May mà lúc đó chúng tôi đội mũ bảo hiểm, cả hai liên tiếp nhận những cú đánh bằng dùi cui chí tử nhắm vào đầu từ những người xưng là lực lượng cưỡng chế của huyện Văn Giang và tỉnh Hưng Yên”. Các nhà báo Nguyễn Ngọc Năm, Hán Phi Long xác nhận: “Clip đó phản ánh đúng sự thật, hoàn toàn đúng như những gì đã xảy ra với chúng tôi vào buổi sáng 24 Tháng Tư, không có sự dàn dựng hay giả tạo nào trong đó cả”.
Trong cuộc cưỡng chế đất để giao cho công ty tư nhân thực hiện dự án xây dựng nhà và chung cư đắt tiền Ecopark ngày 24 Tháng Tư 2012 tại xã Xuân Quan, huyện Văn Giang, một số đoạn video clips đã được một số người tung lên YouTube cảnh hàng đoàn đông đảo công an đủ loại và đám đầu gấu, cán bộ đuổi đánh người dân. Một trong những clip này có cảnh cả công an sắc phục và những kẻ mặc thường phục liên tiếp đánh bằng tay hoặc đánh bằng gậy vào hai người đàn ông.
Việc hành hung phóng viên từng xảy ra nhiều lần tại khắp nơi dù họ làm nhiệm vụ tuyên truyền cho nhà cầm quyền.
Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) xếp Việt Nam hạng 172 trong số 178 nước về tự do báo chí trong bản phúc trình đầu năm 2012.
Tuyết Nhi.
Hài Cốt Người Chết Bị Xới Tung
Hài Cốt Người Chết Bị Xới Tung.
Không chỉ thẳng tay đàn áp, đánh đập, bắt giam những người sống, lực lượng cưỡng chế đất trong vụ Văn Giang, xảy ra hôm 24 tháng 4 vừa qua, còn đào mồ mả và xới tung hài cốt của nhiều người đã chết.
Nhiều hình ảnh vừa được công bố trên các trang Blog, vào ngày 30 tháng 4 cho thấy mồ mả của thân nhân những người nông dân trên khu đất bị cưỡng chế đã bị xới tung, xương người rơi vãi sau cuộc càn quét của công an và máy xúc, máy ủi các loại.
“Những người dân Văn Giang chiều nay gom những mảnh hài cốt này cũng không chắc đó là của tổ tiên của dòng tộc họ, vì ở đây có hàng chục ngôi mộ bị máy ủi và máy xúc đảo lộn để làm một con hào ngăn cách khu dân cư và khu đất đã bị cưỡng chế san phẳng.”
Vụ cưỡng chế ở Văn Giang xảy ra hôm 24 tháng 4, khoảng 3.000 nhân viên công lực, bao gồm công an, cảnh sát cơ động, dân quân và cán bộ địa phương đã đàn áp vài trăm nông dân chống cưỡng chế đất.
Vụ cưỡng chế liên quan đến 72 héc ta đất thuộc ba xã Cửu Cao, Phụng Công và Xuân Quan mà nhà cầm quyền muốn quy hoạch để xây dựng khu đô thị thương mại du lịch lớn nhất miền Bắc là Văn Giang Ecopark trong nhiều năm qua đã bị người dân phản đối.
Cuộc đàn áp được mô tả là quy mô và lớn chưa từng có diễn ra từ lúc 4 giờ 30 phút sáng và kéo dài đến đầu giờ chiều thì những người nông dân thúc thủ. Sau đó lực lượng cưỡng chế đưa khoảng 100 máy xúc, máy ủi san bằng khu đất.
Mô tả về cuộc cưỡng chế này, nhiều nông dân nói rằng, lực lượng cưỡng chế “coi nhân dân như kẻ thù,” và “chính quyền chưa bao giờ làm ác với dân như lần này”.
Kiên Nhân.
Nông Dân Văn Giang Rào Lại Dất Tiếp Tục Sản Xuất
Nông Dân Văn Giang Rào Lại Dất Tiếp Tục Sản Xuất.
Nông dân 3 xã Phụng Công, Cửu Cao và Xuân Quan huyện Văn Giang đem tre và dụng cụ nhà nông ra các mảnh ruộng đã bị cưỡng chế hơn hai tuần lễ trước đây rào lại các mảnh ruộng của gia đình họ, tổ chức lại để tiếp tục sản xuất.
Ngày 24 tháng 4 năm 2012 vừa qua khoảng 3.000 công an, cảnh sát cơ động, cán bộ, đầu gấu đã đàn áp khoảng 300 nông dân chống cưỡng chế. Một số người đã bị đánh đập dã man trong đó có cả 2 phóng viên của đài truyền hình (VOV).
Sau cuộc đàn áp, công ty Việt Hưng cho xe cơ giới cày nát các vườn ương cây cảnh và ruộng của nông dân. Không những vậy, họ còn xới tung rất nhiều mồ mả thân nhân của người địa phương.
Theo nguồn tin trên “Nông dân Văn Giang, gồm cả 3 xã Phụng Công, Cửu Cao, Xuân Quan đã xác định rằng việc phá phách tài sản trên đất đai của họ là việc làm bất chấp luật pháp và vi phạm quyền sở hữu tài sản cũng như quyền sử dụng đất của công dân được luật pháp quy định. Ðặc biệt việc cày xới mồ mả của nhân dân là việc làm vô đạo đức, thể hiện một sự thiếu hiểu biết về văn hóa và chà đạp pháp luật. Với tất cả các yếu tố luật pháp, đạo lý đều đã bị vi phạm tại Văn Giang và nông dân là nạn nhân. Do đó, việc gọi là cưỡng chế ở Văn Giang ngày 24 tháng 4 năm 2012 của cả hàng ngàn cảnh sát, chó và các loại vũ khí đều không có giá trị pháp lý.”
Trần Tín.
Nhau Thai Bày Bán Tại Sài Gòn
Nhau Thai Bày Bán Tại Sài Gòn.
Loại “thuốc thịt người” xuất xứ từ Trung Quốc gây chấn động dư luận chưa dứt, người ta vừa khám phá ra bắp cải Trung Quốc phun thuốc “ướp xác” đầy dẫy các chợ Việt Nam.
Mới đây, người ta lại “xì” ra tin Nhau Thai khô, cũng nhập của Trung Quốc, bán đầy chợ thuốc bắc Chợ Lớn.
Nhau Thai phơi khô có tên gọi là “tử hà xa” lâu nay được một số lương y coi là “thần dược” dùng để bồi bổ sức khỏe và chữa được “bách bệnh.”
Loại “tử hà xa” này được bày bán tràn lan tại chợ dược liệu quận 5, Sài Gòn với giá 20 đô một gói 100gr.
Một ông chủ tiệm thuốc Bắc tọa lạc tại đường Hải Thượng Lãn Ông, tiết lộ “tử hà xa” nhập cảng từ Trung Quốc hiện đang “hút” hàng. Ông này nói: “Ai hỏi mua phải chờ đặt hàng ít nhất một tuần lễ mới có.”
Nguồn tin này được công bố sau khi có tin Quan Thuế Nam Hàn tịch thu hàng ngàn viên “thuốc thịt người” xuất xứ từ Trung Quốc.
Mới đây, dư luận tại Việt Nam rộ tin bắp cải nhập cảng từ Trung Quốc đang được bày bán tại Việt Nam được phun loại thuốc dùng để ướp xác người là formaldehyde.
Tin này đã khiến người dân Việt Nam rúng động cũng như tin hủ tíu, bánh phở được sản xuất với formaldehyde để giữ cho giòn, tươi hồi đầu thập niên 2000 tại Sài Gòn.
Mặc dù xác định bắp cải Trung Quốc hiện nay chưa vào mùa nên Việt Nam chỉ có bắp cải Ðà Lạt, người tiêu thụ Việt Nam vẫn lo lắng vì “không biết làm sao phân biệt được bắp cải Trung Quốc và Việt Nam.”
Phong Lan.
lørdag 5. mai 2012
VẾT THƯƠNG 30-4-75
Ngày 30-4-75 là một trong những ngày đen tối nhất trong lịch sử của nước ta. Đó là ngày oan khiên không riêng cho quân dân miền Nam, mà cũng là ngày tang tóc, tủi nhục cho toàn thể dân tộc Việt Nam, vì đó là ngày kẻ gian đã thắng người hiền! Năm 2007 nhà báo Đinh Quang Anh Thái đã hỏi nhà văn Dương Thu Hương tại sao vào ngày 30-4-75 trong khi các phụ nữ khác trong đoàn quân của bà trầm trồ khen sự phồn thịnh của miền Nam thì bà lại ngồi khóc trên lề đường Sài Gòn, bà cũng đã xác nhận: "Tôi khóc ngày 30-4 vì thấy nền văn minh đã thua chế độ man rợ"!
Thật vậy, bản chất phi nhân man rợ của Đảng CSVN đã được phơi bày qua lịch sử trên 60 năm qua và chúng ta có thể lược sơ vài biến cố quan trọng sau đây.
Trước hết, CSVN đã du nhập vào nước ta chủ thuyết ngoại lai, chủ trương độc tài chuyên chế, lấy đấu tranh giai cấp làm phương tiện để thực hiện thế giới đại đồng, một thiên đường không tưởng do Karl Max và Lenin cổ võ. Sau khi cướp được chính quyền năm 1945, họ đã ra tay dẹp trừ các đảng phái quốc gia không theo Cộng Sản, như Đảng Đại Việt và Quốc Dân Đảng. Những người yêu nước chống Pháp nhưng không theo họ cũng bị sát hại, như nhà văn Khái Hưng và Giáo Chủ Phật Giáo Hòa Hảo Huỳnh Phú Sổ.
CSVN thường đề cao Hồ Chí Minh là một người yêu nước, trọn đời độc thân, hy sinh vì dân tộc, nhưng thật sự, ông đã có ít nhất ba bà vợ, một người Nga, một người Tàu và một người Việt, chưa kể đến những mối tình qua đường. Tệ nhất là có những cô sau một thời gian hầu hạ Hồ Chủ Tịch đã bị thủ tiêu hoặc gởi đi công tác trên đường mòn Hồ Chí Minh để làm bia cho phi cơ B-52 của Mỹ!
Từ năm 1953 đến 1956, CSVN đã thực hiện chiến dịch Cải Cách Ruộng Đất, đấu tố và giết hại hàng chục ngàn địa chủ vì họ chủ trương đấu tranh giai cấp và chỉ thị cho mỗi làng quê phải đấu tố một số điền chủ nhất định do nhà nước áp đặt. Đó là "biến cố long trời lỡ đất" như lời kêu than của quần chúng!.
Tiếp đến là phong trào "Trăm Hoa Đua Nở", theo gương Mao Trạch Đông, một lãnh tụ Trung Cộng khét tiếng dã man! Phong trào nầy đã đưa đến vụ án Nhân Văn Giai Phẩm mà kết quả là nhiều nhà văn nhà báo, trong đó có những tên tuổi lẫy lừng như Phan Khôi, Hữu Loan, Trần Dần, Văn Cao, v.v. đều phải bị tù tội một cách oan khiên, man rợ!
CSVN theo đuổi chính sách tuyên truyền dối trá và lừa bịp dân chúng. Mọi phương tiện truyền thông như báo chí, truyền thanh, truyền hình và Internet đều do nhà nước khống chế. Để có thể bưng bít thông tin một cách tuyệt đối, nhà nước chỉ loan tin một chiều và tất cả mọi thông tin độc lập đều bị cấm đoán. Hàng ngày họ tuyên truyền là Miền Nam Việt Nam bị đế quốc Mỹ đô hộ, dân chúng rất nghèo khổ. Họ kêu gọi thanh niên lên đường tham gia cuộc chiến giải phóng miền Nam. Họ dựng lên Mặt Trân Giải Phóng Miền Nam để tiến hành chiến tranh xâm lược. Về sau, để chuẩn bị cho cuộc hòa đàm Ba Lê, Mặt Trận nầy đã được đổi thành chính phủ Cách Mạng Lâm Thời Miền Nam Việt Nam để dành một ghế trong bàn Hội Nghị. Nhưng sau khi chiếm được miền Nam, CSVN đã cho khai tử Chính Phủ nầy, do thủ đoạn vắt chanh bỏ vỏ, khiến các lãnh tụ của Mặt Trận như Nguyễn Hộ rất bất mãn nên họ đã thành lập Câu Lạc Bộ của Những Người Kháng Chiến Cũ để sinh hoạt và chống lại Đảng CSVN.
Riêng đối với đồng bào miền Nam, ngày 30-4 là Ngày Quốc Hận. Đó là ngày đau thương, tủi nhục không sao kể xiếc. Hàng trăm ngàn công chức, quân nhân, cảnh sát, trí thức và văn nghệ sĩ đã bị Cộng Sản lừa gạt tham dự các khóa cải tạo trong vài tuần lễ trước khi được trở về làm người dân bình thường. Nhưng thay vì chỉ vài tuần lễ, họ đã bị tù lao động khổ sai trong nhiều năm, có người đã chết hoặc trở thành tàn phế vì không thể chịu nổi cảnh tù đày, hành hạ từ thể xác đến tinh thần một cách dã man.
Ngoại trừ một số nhỏ dân miền Nam biết rõ bản chất phi nhân của Cộng Sản nên họ đã bỏ hết nhà cửa, tài sản và tìm cách chạy ra ngoại quốc tị nạn, đa số vẫn tin rằng nhà cầm quyền Hà Nội sẽ đối xử với dân chúng miền Nam trong tình đồng bào ruột thịt để cùng nhau xây dựng đất nước, theo đúng tinh thần hòa giải, hòa hợp mà CSVN vẫn thường hô hào. Trước kinh nghiệm phủ phàng về cách đối xử tàn bạo của CSVN, hàng triệu dân miền Nam, sau 1975 cũng đã tìm mọi cách vượt biển, bất chấp mọi hiểm nguy! Theo ước tính của các cơ quan quốc tế, đã có ít nhất vài trăm ngàn người thiệt mạng trên đường vượt biển, vượt biên tìm tự do.
Nước ta có cuộc chiến Nam Bắc kéo dài 16 năm và kết thúc năm 1975. Nước Mỹ cũng có cuộc chiến tranh Nam Bắc kéo dài 5 năm, từ 1861 đến 1865. Nhưng dân Mỹ đã may mắn hơn dân Việt rất nhiều. Sau chiến thắng 75, CSVN tỏ ra kiêu căng, và xem dân miền Nam như kẻ thủ truyền kiếp. Họ dùng mọi thủ đoạn khủng bố, cướp bóc, tập trung cải tạo và bóc lột sức lao động. Trong khi đó, khi cuộc chiến tranh Nam Bắc của Mỹ kết thúc, binh sĩ phe bại trận miền Nam đã được phe chiến thắng đối xử trong tình huynh đệ, không phân biệt kẻ thắng người thua. Khi quân miền Nam đến đầu hàng và giao nạp vũ khí, họ cũng đã được chào kính theo lễ nghi quân cách. Không những thế, họ còn được tiếp tế lương thực và được phép đem ngựa về quê sinh sống bình thường. Ngoài ra, chính phủ còn có những chương trình giúp đỡ binh lính giải ngủ và các nghĩa trang của miền Nam cũng được bảo quản bình thường.
Đọc lịch sử nội chiến nước Mỹ và thấy cách người ta đối xử với nhau quá đẹp như thế nào, rồi nhìn lại thảm cảnh Tháng Tư Đen của dân Việt, chúng ta càng thấy đau lòng và tủi hổ cho con cháu Lạc Hồng, một dân tộc thường tự hào có trên bốn ngàn năm văn hiến!
Quan Ðiểm.
Không Cho Phép Mình Quên !
Không Cho Phép Mình Quên !
Nhiều người cho rằng chiến tranh đã kết thúc hơn 30 năm rồi, vả lại Việt cộng cũng thay đổi rồi, sao lại chống hoài?
Với Tôi, những bài học, những kinh nghiệm thương đau mà thế hệ Cha Anh đã có với Việt Cộng nhắc Tôi phải cảnh giác luôn luôn.
– Bài học số 1:
Việt Cộng giết người Quốc Gia ngay trong thời kỳ phôi thai kháng Pháp, đánh Nhật, vì Việt Cộng muốn cướp quyền lãnh đạo đất nước, để có thể toàn quyền làm tay sai cho Cộng Sản quốc tế trước kia, và nay cho quan thầy Trung Cộng.
-Bài học số 2:
Trong những kỳ cải cách ruộng đất, Việt Cộng đã giết biết bao người dân vô tội, giết ngay cả những người mà có lẽ chẳng bao lâu trước đó đã hào phóng bỏ ra vàng, tiền của đóng góp trong các cuộc quyên góp cho Việt Cộng.
-Bài học số 3:
Ký kết ngưng bắn với Việt Cộng chưa ráo mực thì Hồ Chí Minh xua ngay quân giết hàng ngàn đồng bào miền Nam vô tội trong Tết Mậu Thân 1968.
-Bài học số 4: Việt Cộng xé ngay bản hòa đàm Paris mà chúng vừa ký 1973.
-Bài học số 5: Trường học Cai Lậy, nơi bao trẻ thơ đang ê-a bên trang sách, sao lại là mục-tiêu pháo-kích của Việt Cộng ? Sao Việt Cộng lại nhẫn tâm bắn vào hàng ngàn đồng bào vô tội đang trốn chạy “giải phóng quân” trên đại lộ kinh hoàng?
-Bài học số 6: “Nhà nước thông báo để nhân dân đừng tin vào các tin đồn thất thiệt. Nhà nước sẽ không đổi tiền”. Mà việc đổi tiền, thực chất là một cuộc ăn cướp tài sản của người dân miền Nam , được tiến hành chỉ một ngày sau đó. Đây là một nhóm thổ phỉ cai trị, chứ không phải là một nhà nước pháp trị 500 đồng tiền Việt Nam Cộng Hòa đổi lấy 1 đồng tiền Hồ !Việt Cộng có cái gì để mà đổi?
- Bài học số 7: “Ngày mai em sẽ chở các con đến đây thăm anh”, Mẹ tôi bịn rịn chia tay Ba Tôi sau khi chở Ba Tôi đến địa điểm tập trung “cải tạo”.
“Em về ráng lo cho Thầy Mẹ và các con. Đêm nay chắc chắn Anh sẽ bị đem đi nơi khác. Và Em cũng đừng mong Anh sẽ về sau 10 ngày, Ba Tôi căn dặn.
“Nhưng…Cách Mạng thông báo tập trung 10 ngày mà!”, Mẹ tôi trả lời.
Ôi thương thay cho Người dân hiền lành, thật thà của đất nước Tôi. Và chắc đâu đó ở Hà Nội, đã có một nhóm người ngồi cười khoái trá.
Trên đây là một ít trong số những bài học “cơ bản” mà Tôi luôn tự nhắc Mình và “không bao giờ cho phép Mình quên!”
Có nhiều người cho rằng Việt Cộng đã thay đổi rồi.
Với Tôi, Việt Cộng chỉ là một loài tắc kè dỏm và hạ cấp. Nó thay đổi màu để tồn tại, để tiếp tục lừa bịp, che đậy cái bản chất bất biến của Chúng là Tàn ác và đê hèn.
Với những người cùng một dòng máu Việt thì Chúng chẳng chừa một hành vi bẩn thỉu nào, nhưng với Kẻ Thù o phương Bắc, Kẻ Thù mà ngàn năm trước Cha ông Ta đã chỉ mặt đặt tên, thì Chúng lại quì gối. Khi đọc bản tin Giang Trạch Dân vào tắm ở Đà nẵng, rồi vào Saigon gặp mặt Hoa Kiều Chợ Lớn, sau đó mới bay ra Hà nội để gặp Bọn đàn em ở Ba Đình, lòng Tôi sôi sục căm hờn, tủi nhục.
Với cái thằng Tàu Phù này, Việt Nam xem chừng chỉ là cái ao làng của Nó. Khi đọc bản tin thấy đám du khách Trung Cộng phất cờ, đón đuốc thế vận trên đường phố Saigon trong khi những người dân Việt bị cô lập, bị đẩy ra xa, Tôi biết rằng Tôi vẫn còn sáng suốt. Tôi vẫn thấy rõ cái tồi-tệ, xấu xí của Việt Cộng dù đang được che đậy dưới một cái áo màu mè bên ngoài của một con tắc kè. Việt Cộng đã thay đổi?
Tôi may mắn có một Người Cha sáng suốt với những phân tích sắc bén, thuyết phục. Ông luôn là người đầu tiên Tôi tìm đến để tham khảo và hỏi ý kiến khi nghe hoặc đọc thấy những biến động nào trong xã hội. Là một cựu quân nhân trong Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, ở tuổi ngoài 70, ông vẫn canh cánh trong lòng chuyện vận mạng đất nước. “Muốn chống Cộng, Mình phải hoặc là có Tiền hoặc là có Quyền”, Ba tôi nói. Và trong tình thế không có cả hai, ông vẫn chống Cộng theo cách riêng. Ông hun đúc tinh thần Yêu Nước cho Con Cháu trong gia đình qua các câu chuyện kể, quan hững nhận định tình hình, nhắc nhở Con Cháu tỉnh táo trước những mưu chước của Việt Cộng. Ông nhắc Con Cháu dành chút thời gian thắp một nén nhang, đặt một ít hoa, nơi đài chiến sĩ Việt-Mỹ nhân ngày Chiến Sĩ Trận Vong.
Ông cố gắng đến với Các Cuộc Biểu Tình nghiêm túc trong cộng đồng. “Mình đến dù không làm được gì nhưng Mình phải đến để thể hiện chính kiến của mình, đồng thời động viên Anh Em”, ông thường nói như vậy. Ông đến với các buổi ra mắt sách có liên quan đến Lịch Sử, đến Quân đội và luôn ủng hộ mua sách từ những đồng tiền ít ỏi ông nhận được hàng tháng. Tôi được nghe rất nhiều lần từ những người Bạn của ông, từ sơ giao đến thân tình, “Mỗi lần gặp Anh, Tôi hiểu ra nhiều vấn đề quá!”.
Tôi luôn cố gắng theo Ba Tôi tham gia Các Cuộc Biểu Tình nghiêm trang trong Cộng Đồng.. Tôi phụ giúp giảng dạy Việt ngữ cho các Em Nhỏ với hy vọng góp một bàn tay phá vỡ cái nghị quyết 36 mà Việt cộng đã và đang cố gắng thực hiện tại hải ngoại qua sách báo, qua các chương trình ca nhạc của chúng. Tôi tranh thủ giờ ăn trưa trong công ty,để viết bài và tham gia tranh luận trên các diễn đàn với cố gắng “giành dân,lấn đất” với Việt cộng trên mạng điện toán. Tôi luôn mua băng gốc các chương trình ca nhạc, các tài liệu Lịch Sử để ủng hộ các trung tâm, các cơ sở có đường hướng chống Cộng rõ ràng. Tôi cố gắng giải thích cho Các Con Tôi khi Chúng thắc mắc về lá Cờ Máu Chúng thấy trong sách báo. Bạn bè Tôi, có Người cho Tôi chống Cộng cực đoan. Là người Việt nên Tôi vẫn nhớ Ông Bà ngày xưa có dạy “một câu nhịn, chín câu lành”. Tôi cũng cho Mình là một người Công giáo kiên định và vâng phục. Chúa Tôi có dạy rằng “Nếu có kẻ tát Con má bên phải, Con hãy đưa má bên trái cho kẻ đó tát”.
Kính thưa Ông Bà, Việt cộng Ngày Xưa đày Ba con nơi rừng sâu, chỉ thả về khi Ba Con khập khễng trên đôi nạng gỗ với một bệnh án sống thêm được vài tháng là hết. Mấy Chị Em Con bị xếp vào hàng cuối cùng trong xã hội vì “trúng” đủ mọi “tiêu chuẩn” của Việt Cộng, dân Bắc di cư – đạo Công- giáo – Con Ngụy quân Ngụy quyền. Ngày xưa Việt Cộng gọi Chúng Con là đĩ điếm bám chân “đế quốc” thì nay là “khúc ruột ngàn dặm”, một khúc ruột mà hàng năm có thể gửi về trong nước gần 10 tỉ “tiền đế quốc”. Bao nhiêu đồng bào nghèo lê lết sống bên Cambodia hay còn kẹt lại ở Philippines , bao nhiêu công nhân làm “tôi mọi” khắp nơi, bao nhiêu Cô Gái bán thân khắp vùng Đông Nam Á, thì sao không là “khúc ruột”?
Trước, Việt cộng giết dân miền Bắc trong “cải cách ruộng đất”, chôn sống dân miền Trung trong Mậu Thân, đày đọa, thủ tiêu quân cán chính miền Nam sau ngày “giải phóng”, nay Việt cộng lại tiếp tục cướp đất của bao người dân thấp cổ, bé miệng, tiếp tục tàn phá Quê Hương, phá bỏ đạo đức làm Người. Người dân đã chẳng những “một nhịn, mà trăm ngàn “nhịn”, mà “lành” vẫn không thấy Ông Bà Kính, làm sao có “lành” với Quỷ.
Lạy Chúa, Việt Cộng đánh đồng bào Con thê thảm trong “cải cách ruộng đất”
Việt Cộng Chôn Sống đồng bào Con trong Tết Mậu Thân. Việt Cộng đánh gia đình Con và biết bao gia đình miền Nam tan nát sau “ngày giải phóng”.
Việt Cộng đày đọa áp bức đến nổi dân chúng miền Nam phải rời bỏ quê hương vượt biển Đông. Hàng ngàn người đã bỏ mình, đã ô nhục, nhơ nhớp dưới tay hải tặc. Nay Việt Cộng tiếp tục đánh phá các Cộng Đồng Người Việt hải- ngoại, nơi Chúng Con đang xây dựng lại cuộc Sống Mới cho thế hệ mai sau.
Lạy Chúa, chẳng những cả hai má Chúng Con đã để cho Việt Cộng tát, mà toàn thân, lục phủ ngũ tạng cũng tang thương. Thì nay xin Chúa cho Con theo câu “Có lúc Con phải hiền như Con trừu, có khi Con phải khôn ngoan như Con Rắn”. Tôi có cực đoan không khi Tôi chống Cộng hay Việt Cộng đã thay đổi chăng? Tôi sẽ còn chống Cộng ngay cả khi Việt Cộng không còn trên quê hương Tôi. Ngày quê hương thanh bình, Tôi sẽ về lại vùng quê Mỹ Tho hiền hòa, mở một ngôi trường dạy học cho Các Em nhỏ.Và lồng trong những bài học Việt văn, toán học, Tôi chắc chắn sẽ kể cho các em nghe những tội ác của Việt Cộng, nhắc cho các em những kinh nghiệm thương đau của Cha ông, với một Hy-vọng Các Em sẽ không bao giờ để cái Chủ Nghĩa quái thai này xuất hiện một lần nữa trên đất nước thân yêu dưới bất kỳ hình thức nào.
Tôi viết bài này trong niềm tưởng nhớ người Chú, người Cậu,những sĩ quan anh dũng của Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa hy sinh trong cuộc chiến, những đứa em và Bà Con xa gần chết trên biển Đông, vì lý tưởng Tự Do.
Trần Lan.
Vượt Biển Ðêm 30 Tháng 4
Vượt Biển Ðêm 30 Tháng 4.
Ngày 30 tháng 4 năm nay, thời tiết Cali rực rỡ, ánh nắng chan hòa, nhưng cứ vào thời điểm này, trong lòng tôi, lại dấy lên những cảm giác ngậm ngùi của chuyến vượt biển 37 năm về trước.
Tôi còn nhớ rõ, vào năm 1975, tôi đang làm việc tại một tỉnh miền Tây. Những ngày cuối tháng tư, tôi đã xin nghỉ phép để chạy đôn chạy đáo, chạy ngược chạy xuôi, xấc bấc sang bang, mong kiếm đường dời bỏ đất nước, chạy trốn cái thảm họa CS lần thứ hai trong cuộc đời. Ôi cái kiếp người VN trong giai đoạn hỗn mang đó, thực là mong manh như sợi tơ, đen tối và sầu thảm như một vũng lầy oan nghiệt. Tôi đã phải xuống nước qụy lụy, van lơn kẻ quen người lạ, mong tìm phương tiện đưa gia đình chạy thoát khỏi cơn hồng thủy CS sẽ tràn ngập miền Nam bất cứ lúc nào Tôi đã được nghe biết bao lời hứa hẹn về những chuyến bay đem gia đình tôi dời khỏi VN. Tôi đã cắn xén cái gia tài bé nhỏ, dè sẻn suốt chục năm trời, để đặt cọc cho những chỗ ngồi trên các chuyến tàu, mà tôi chỉ được nghe hứa hẹn bằng miệng. Về nhà, tôi luôn đề cao cảnh giác, đơi chờ một sứ gỉa tới đưa tin. Tôi không dám đi xa khỏi nhà, không dám mời bạn bè tới chơi, không chuyện trò với ai lâu. Trong tủ, mấy bọc hành lý đơn giản đã sắp sẵn gọn gàng, những túi thức ăn lương khô quân đội, với mục đích no lâu, đã được tôi sục sạo mua với giá cắt cổ để phòng khi hữu sự. Gọn và nhẹ, tôi sửa soạn cho chuyến vượt thoát CS của gia đình tôi. Trong lòng, không chút gì luyến tiếc cái tài sản bỏ lại, mà tôi đã từng chắt chiu, làm lụng nửa cuộc đời để đầu tư cho tuổi về già. Nguyện ước của tôi khi đó, là phải ra thoát nanh vuốt CS, bằng bất cứ giá nào. Chế độ CS, một chế độ mà mấy thế hệ trong gia đình tôi đã coi như kẻ thù một mất, một còn.
Chương trình sửa soạn của tôi kể như đã toàn vẹn, nhưng kết quả lại chẳng tới đâu ! Ngày 30 tháng 4 năm 75, tôi vẫn còn ngồi nhà, theo dõi tình hình biến chuyển qua máy truyền thanh. Lòng tôi nóng như lửa đố,t khi tình hình đất nước ngày một tuyệt vọng. Ngồi trong nhà, hai mắt tôi luôn dõi ra hướng cửa. Hai tai tôi chờ đợi một tiếng gõ nhẹ, để kịp thời chạy ra mở cửa. Nhưng hoàn toàn vô vọng! Người sứ giả được hứa hẹn, mang gia đình tôi lên máy bay, hoặc xuống tàu, không hề thấy xuất hiện
Tới 5 giờ chiều ngày 30 tháng 4, khi được tin Tướng Nguyễn Khoa Nam tự vận, thì tôi hoàn toàn tuyệt vọng. Tôi ra khỏi nhà, chạy tới mấy chỗ quen biết có uy tín trong tỉnh. cố gắng một lần chót, cầu mong tìm được cơ may cuối cùng. Tin may cuối cùng nhận được là, đêm nay ông tỉnh trưởng, sẽ cho một chiếc “Bac”(ghe lớn) chở những quân nhân, công chức, tự thấy cần phải ra đi, vì ở lại, sẽ nguy hiểm. “Bac” sẽ chở mọi người ra ngoài hải phận quốc tế, và tàu của Hoa Kỳ đã đợi sẵn, để vớt mọi người lên tàu. Chiếc “Bac” với khả năng giới hạn, chỉ di chuyển được trong sông, ra biển sẽ bị sóng đánh bể , nên không đi quá xa được.
Tôi trở về nhà, sửa soạn, vứt bỏ bớt các quần áo, chỉ đem theo thức ăn, thuốc men và những thứ tối cần thiết. Khi tôi ra tới bến “Bac”, thì trời bắt đầu sập tối. Nhờ những ngọn đèn pin của những người đã có mặt, tôi thấy nhiều người đã tụ tập trên bở, chiếc “Bac” đậu xa bờ chừng vài thước. Vài ba cây tre được nối vào bờ để làm cầu đi xuống “Bac”. Tôi thấy mà “rụng rời”, vì cầu không có tay vịn, mà tôi lại không quen đi “cầu khỉ”. Hầu như toàn thể những người hiện diện đều là phái nam. Họ măc quần áo dân sự. Ai nấy đều yên lặng, trầm ngâm, trên mặt hiện rõ nét lo lắng, bồn chồn. Bầu không khí nơi đây thực căng thẳng. Nhìn xa xa, trong sân tòa hành chánh tỉnh, từng đám lửa bốc cao, khói đen tỏa mù mịt. Một vài người giải thích rằng, nhân viên hành chánh đang thiêu hủy những hồ sơ “mật” trước khi chính quyền đổi chủ.
Tôi đem được gia đình xuống “Bac” với sự giúp đỡ của nhiều người. Các hành lý của tôi đều để dưới gốc cây trên bờ, dự tính sẽ trở lại lấy, sau khi di chuyển hết mấy đứa con xuống “Bac”. Tuy nhiên, khi tôi vừa đem đứa con chót xuống, chưa kịp trở tay, thì chiếc “Bac” đã rút cầu tre, nổ máy dời bến. Tôi kêu la phản đối om xòm, nhưng chẳng ai quan tâm. Tôi đứng trên “Bac” sững sờ. Đầu óc tôi bỗng dưng tê liệt vì lo sợ và tuyệt vọng. Gia sản vượt biên của tôi giờ đây, chỉ còn hai bàn tay trắng với mấy đứa con. Tôi lấy gì cho chúng nó ăn vào sáng sớm mai đây? Làm sao mà tôi nuôi chúng trong những ngày kế tiếp ?
Thần kinh của tôi như sợi dây đàn căng thẳng. Trong hoàn cảnh rối loạn đó, tôi chẳng quan tâm gì tới sự di chuyển của chiếc “Bac”. Khi ánh sáng mặt trời chói lọi trên đầu, tôi mới biết, là đã trải qua một đêm không ngủ. Tiếng lao xao của những người bạn đi chung, làm tôi ý thức được, là chiếc “Bac” đã ra tới hải phận quốc tế. Nhìn xung quanh, trời nước mênh mông, chẳng thấy Tàu hải quân Hoa Kỳ đâu cả ! Trên mặt biển, vật vờ dăm chiếc ghe đánh cá, không người lái đang trôi lềnh bềnh. Người ta giải thích cho tôi rằng, chiếc “Bac” tới quá trễ ! Tàu hải quân Mỹ, đã vớt những ghe đánh cá tới trước, và bỏ đi rồi. Trên “Bac” đột nhiên ồn ào vì những cuộc tranh luận sôi nổi. Người thì muốn tiếp tục ra khơi để mong cơ may, gặp được chiếc tàu Mỹ khác, người thì muốn quay trở về, vì lý do ra xa, chiếc “Bac” sẽ bị sóng biển đánh bể. Vả lại số dầu nhớt cung cấp cho chiếc “Bac” chỉ có giới hạn, không thể đi xa được.
Thế là chiếc “Bac” quay trở vào bờ. Thần kinh của tôi lại căng thẳng, vì phải sắp xếp để đương đầu với những khó khăn, thử thách mới, gần kề. Lên bờ, các hành lý tôi để quên đêm qua, dưới gốc cây, đã không cánh mà bay. Nhìn 2 bên đường, thấy quần áo trận vứt ngổn ngang, nón lính và súng trận cũng bỏ trên vệ đường. Trên đầu, chiếc loa oang oang chào mừng chế độ mới. Cái cảnh bại trận sao mà đau đớn, thảm khốc quá vậy ! Bỗng dưng, trong tuyệt vọng, tôi cầu mong một trái bom nổ trên không trung để tôi biến mất khỏi thế gian này.
Thế nhưng, không có trái bom nào nổ cả. Tôi phải ở lại trên thế gian, làm việc dưới chế độc CS, và miệt mài tìm đường đi vượt biên. Tôi đã đi vượt biên 4 lần, và tới lần thứ tư, tới được bờ bến tự do. Tôi tới Hoa Kỳ trễ hơn những người khác tới 10 năm, nhưng sau tôi, vẫn còn nhiều người tiếp tục. Hôm nay đây, nhìn về đất nước VN, tôi không ngớt cảm tạ thượng đế đã giúp đỡ tôi thoát khỏi cái chế độ đầy trầm luân, oan nghiệt này. Cái chế độ CS mà mấy thế hệ trong gia đình tôi đã ghê sợ như ma quỷ.
Hôm nay là đúng 37 năm, sau ngày miền Nam rơi vào họa CS. Ngậm ngùi hồi tưởng những kỷ niệm xưa, tôi xin thắp nén nhang thơm, cầu nguyện cho đất nước, dân tộc VN sớm giải thoát khỏi ách độc tài bán nước CS.
Giao Tiên.
Máy Bay Trung Cộng Ðe Dọa Việt Cộng
Máy Bay Trung Cộng Ðe Dọa Việt Cộng.
Một thông tin trên mạng cho biết là hai máy bay khu trục Trung Quốc hôm ngày 01/05/2012 vừa xâm phạm vùng trời Việt Nam tại khu vực bán đảo Cam Ranh và phía bắc tỉnh Ninh Thuận. Hiện chưa có nguồn tin chính thức xác nhận tin này, nhưng được biết là trước đó, khi đoàn đại biểu Đà Nẵng đi thăm Trường Sa trong tháng tư vừa qua, máy bay Trung Quốc đã bay bên trên để đe dọa.
Thông tin đăng trên trang mạng Ba Sàm ( http://anhbasam.wordpress.com/ ) nhiều phóng viên đang cố liên lạc với Vùng 4 hải quân (đóng tại Cam Ranh) để kiểm chứng thông tin nói trên, nhưng chưa được trả lời.
Trong khi đó, theo lời nhà báo Thanh Thảo từ Quảng Ngãi, trong chuyến đi thăm huyện đảo Trường Sa của đoàn đại biểu thành phố Đà Nẵng từ ngày 21/4 đến 28/4 vừa qua, khi đoàn tàu Hải quân chở đoàn ra Trường Sa, máy bay Trung Quốc đã bay bên trên để hù dọa.
Thông tin trên mạng đưa ra vào trưa nay, 01/05, về việc hai máy Trung Quốc xâm phạm không phận Việt Nam ở khu vực Khánh Hoà, Cam Ranh thì còn cần phải được kiểm chứng. Nhưng trước đó, không dưới một lần, Trung Quốc đã xâm phạm không phận và hải phận Việt Nam, ( xâm phạm ) hải phận thì nhiều hơn. Còn bây giờ là tiến tới ( xâm phạm ) không phận. Về thông tin trưa nay thì các báo chí đang liên lạc với vùng 4 hải quân để chờ những thông tin chính thức.
Khi máy bay Trung Quốc xâm phạm thì bao giờ cũng có mục đích, chứ họ không bay khơi khơi cho tốn xăng. Mục đích đó thì ai cũng biết là để cảnh cáo, đe dọa Việt Nam. Thông điệp về sự đe dọa cũng khác nhau tùy theo cách bay, độ cao. Họ cũng muốn thăm dò đối phương xử lý ra sao. Vừa đe dọa, vừa thăm dò cũng là chiến thuật mà Trung Quốc hay dùng. Lãnh đạo Việt Cộng cũng phải có cách xử lý một cách phù hợp tùy theo mức độ của thông điệp.
Thanh Phương.
Cáo Chung Nền Cai Trị Của Cộng Sản
Cáo Chung Nền Cai Trị Của Cộng Sản.
Theo một nguồn tin cấp cao từ Bắc Kinh, Bộ Chính trị Lãnh đạo chủ chốt trong Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đạt đươc bốn điểm đồng thuận sẽ được công bố vào ngày hoặc trong những ngày gần Đại hội Đảng thứ 18. Phương hướng chung của quyết định là Trung Quốc sẽ đi theo con đường dân chủ. Thông tin này đã được lưu hành một cách vội vàng ở Bắc Kinh.
Theo nguồn tin, bốn điểm của sự đồng thuận là:
1. Mọi người từ tất cả các tầng lớp xã hội, các đảng phái chính trị, tổ chức xã hội nên cử đại diện để thành lập một ủy ban chuẩn bị cho một hiến pháp mới. Họ sẽ soạn thảo một hiến pháp mới bảo vệ các quyền của công dân tự do lập hội và các đảng phái chính trị.
2. Sẽ có thông báo Đảng Cộng sản Trung Quốc đã hoàn thành sứ mệnh lịch sử của nó như là đảng cầm quyền. Đảng viên Đảng sẽ cần phải được tái đăng ký, với sự tự do lựa chọn vào lại Đảng hoặc bỏ đảng.
3. "04 tháng Sáu" Pháp Luân Công, và tất cả các nhóm người bị đàn áp sai lầm trong quá trình cống hiến bản thân để thực hiện dân chủ cho Trung Quốc sẽ được phục hồi và được bồi thường.
4. Quân đội sẽ được quốc hữu hoá.
Tuyên cáo từ nguồn tin không có thể được xác minh, nhưng được cho là một vấn đề thảo luận giữa các lãnh đạo cấp cao. Nguồn tin cũng cho biết rằng một Đảng Dân Chủ đã được thành lập tại Học viện Khoa học Bắc Kinh, và hơn 30 học giả tại Học viện đã tham gia vào phong trào, tạo thành một "Đảng Dân chủ Tự Do của các Khoa học gia Trung Quốc."
Bốn điểm của sự đồng thuận nhất trí dự định phải được công bố vào ngày hoăc gần ngày Đại hội Đảng lần 18, theo nguồn tin. Đại hội sẽ được tổ chức vào mùa thu này, tháng 10 hoặc tháng11, mặc dù đã có tin đồn rằng nó sẽ được hoãn lại trong bối cảnh bất ổn chính trị hiện nay gắn liền với sự sụp đổ của Bạc Hy Lai.
Shi Cangshan, một nhà phân tích độc lập Trung Quốc tại Washington đã phản ứng trước tin tức: "hiệu ứng domino của sự cố Wang Lijun vẫn còn xảy ra, và những hoạt động sau bối cảnh hậu trường của Đảng đang được phơi bày".
Shi nói rằng lý do các nhà lãnh đạo Đảng muốn công bố bốn điểm của sự đồng thuận như trên là để có những sáng kiến trước sự suy sụp không thể tránh khỏi của nó. "Nhóm đã tham gia vào cuộc đàn áp khổng lồ người dân Trung Quốc, bao gồm cả cuộc đàn áp Pháp Luân Công, đang được phơi bày , và điều này liên quan sâu sắc với sự sụp đổ của ĐCSTQ. Tốt hơn cả là họ nên chủ động, điều đó sẽ đem lại lợi ích cho bản thân mình và thế giới.
Tác giả: Li Heming.
Trái Gấc Là Trường Sinh Dược !
Trái Gấc Là Trường Sinh Dược !
Gấc là một cây thực phẩm đặc biệt của Việt Nam, có tên khoa học là Momordica Cochinchinensis (spreng) Lour thuộc họ bầu bí Cucurbitaceae. Có khoảng 45 loài thuốc chi Momoridica trên thế giới phân bố ở các vùng nhiệt đới. Ở Việt Nam có khoảng 3 loài thường gọi là gấc nếp, gấp tẻ và gấc lai.
Từ hàng ngàn năm nay, nhân dân ta đã có tập tục nấu xôi gấc bằng cách sử dụng màng đỏ bao quanh hạt. Ở một số nơi, người dân còn dùng cả phần thịt vàng của quả gấc trộn lẫn với phần màng đỏ này. Ngoài việc được sử dụng làm thực phẩm, cây gấc còn là 1 loại thực vật dùng làm thuốc chữa bệnh rất hữu hiệu. Trong cuốn Nam Dược Thần Hiệu của Tuệ Tĩnh vào thế kỷ 14 đã ghi nhiều công dụng chữa bệnh của nó, trong đó có bài thuốc chữa bệnh quai bị mà vị chính là hạt gấc. Hạt này còn được gọi là Mộc Miết Tử, là vị thuốc được ghi chính thức vào dược điển Trung Quốc năm 1988 và 1993 để điều trị mụn nhọt, chống viêm. Thân và rễ gấc được dùng điều trị tê thấp, đau nhức xương. Lá gấc non được dùng để điều trị mụn nhọt, có khi người ta còn dùng chữa các bệnh sưng vú, áp xe.
Gấc là loại thực phẩm đã được sử dụng lâu đời ở nước ta, nhưng việc nghiên cứu cây này thì mới chỉ được thực hiện trong những năm gần đây. Năm 1988 – 1989 trong khuôn khổ chương trình trọng điểm quốc gia nghiên cứu về các chất dinh dưỡng 64D03.
Tóm lại, gấc là một thực phẩm – thuốc độc đáo ở Việt Nam. Việc trồng gấc và sử dụng các chế phẩm của nó sẽ góp phần phòng và điều trị bệnh thiếu vitamin A ở trẻ em, có chứa các chất chống oxy hóa quý giá, làm cho người già khỏe mạnh, mắt sáng hơn, tăng cường sức đề kháng cho cơ thể.
Chúng ta có thể tự điều chế dầu gấc dự trữ dùng dần tại gia đình như sau: Bổ đôi quả gấc chín già và moi lấy ruột, phơi hoặc sấy khô rồi bóc tách lấy lớp màng đỏ bao quanh hạt và phơi khô giòn, thái nhỏ và cho vào nồi hoặc chảo, cho dầu ăn ngập và rán nhỏ lửa khoảng 105 – 1100C. khi dầu đã chảy ra hết, tóp giòn, vớt bỏ tóp, rồi để nguội lọc qua phễu trên đã để sẵn miếng vải màn để loại cặn rồi cho vào chai có màu đã rửa sạch, sấy khô có nút đậy thật kín. Để ở chỗ tối, dùng trong một năm. Trong quá trình sử dụng không nên dùng mỡ gấc, dầu gấc để rán, vì nhiệt độ cao sẽ phá hủy caroten.
Nên trộn vào thức ăn đã nấu chín hoặc uống thay dầu cá, mỗi ngày khoảng 10g (2 muỗng cà phê) tương đương 700microgram vitamin A cho trẻ suy dinh dưỡng, làm tăng sức miễn dịch và đề kháng của cơ thể. Nếu là dầu gấc nguyên chất ép từ màng gấc đã phơi, sấy khô thì liều cho trẻ em hàng ngày chỉ cần 8 giọt (khoảng 2 viên nang). Nên chọn loại gấc nếp vì chất lượng cao gấp nhiều lần các loại gấc khác. Hạt đen của quả gấc có thể nướng vàng rồi ngâm rượu để xoa bóp trong bệnh thấp khớp, sưng đau các khớp, chấn thương tụ máu…có tác dụng không thua gì mật gấu.
An Nam.
Cả Nước Ðã Bị Lừa
Cả Nước Ðã Bị Lừa.
Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức! 150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến. Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc. Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra : _ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ? _ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ? _ Tại sao sau khi được "giải phóng" khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ? _ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ? Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì? _ Tại sao đàn ông ?của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng? _ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ? _ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn? Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường , phải đi làm công cho các nước tư bản? _ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch? Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính . Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa. Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường. Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được. Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại . Hiện tượng "Mửa ra rồi nuốt lại" này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương. Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người. Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và "nhai lại" suy nghĩ của kẻ khác. Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối , những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều… Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội. Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành "phương hướng hành động" chung cho tất cả mọi người. Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống… Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói. Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang , vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian . Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp "vô sản" âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la. Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi mòng giửa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền. Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo. Chẳng hạn đảng nói "xây dựng xã hội không có bóc lột" thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói " một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản" thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói "đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất" nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân. Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là... còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại ! Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ý thức về tội lổi tầy trời của mình . Đảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn. Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi" mà kết luận: "Tất cả đều là lừa bịp!” Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ ... đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại. Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ: "Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa ! Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!" Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ? Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy ? Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu? Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai ! Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.
Châu Hiển Lý.
Đã hơn 3 thập kỷ trôi qua, làm ăn cực nhọc là thế, thành tựu không thể nói là nhỏ, thế mà khoảng cách phát triển của VN so với thế giới sao vẫn xa vời! Không định thần nhìn nhận lại tất cả, không khéo chúng ta sẽ ngày càng đi sâu vào con đường đi làm thuê, đất nước có nguy cơ trở thành đất nước cho thuê với triển vọng là bãi thải công nghiệp của các quốc gia khác! Giữa lúc thế giới đang bước vào thời kỳ kinh tế trí thức! 150 năm đã trôi qua, nhưng bài học này còn nguyên vẹn. Đó là 80 năm nô lệ, 40 năm với 4 cuộc chiến tranh lớn (Pháp, Mỹ, Cam Bốt, Tàu) – trong đó 3 thế hệ liên tiếp gánh chịu những hy sinh khốc liệt, 35 năm xây dựng trong hòa bình với biết bao nhiêu lận đận, và hôm nay VN vẫn còn là một nước chậm tiến. Thảm kịch của đảng cộng sản thực ra đã bắt đầu ngay từ ngày 30-4-1975. Sự bẽ bàng còn lớn hơn vinh quang chiến thắng. Hòa bình và thống nhất đã chỉ phơi bày một miền Bắc xã hội chủ nghĩa thua kém miền Nam, xô bồ và thối nát, về mọi mặt. "Tính hơn hẳn" của chủ nghĩa Mác-Lênin trở thành một trò cười. Sự tồi dở của nó được phơi bày rõ rệt cùng với sự nghèo khổ cùng cực của đồng bào miền Bắc. Nhìn lại sau hơn nữa thế kỷ dưới chế độ CS, hàng loạt các câu hỏi được đặt ra : _ Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ lại nhà cửa ruộng vườn di cư vào miền Nam ? _ Sau năm 1975 , tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp ? _ Tại sao sau khi được "giải phóng" khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông ? _ Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị ? Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì? _ Tại sao đàn ông ?của các nước tư bản Châu á có thể đến VN để chọn vợ như người ta đi mua một món hàng? _ Tại sao Liên Xô và các nước Đông âu bị sụp đổ? _ Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông Đức và Tây Đức, giữa Nam Hàn và Bắc Hàn? Tại sao nước ta ngày nay phải quay trở lại với kinh tế thị trường , phải đi làm công cho các nước tư bản? _ Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch? Hỏi tức là trả lời, người VN đã bỏ phiếu bằng chân từ bỏ một xả hội phi nhân tính . Mọi lý luận phản biện và tuyên truyền của nhà nước cộng sản đều trở thành vô nghỉa. Sự thực đã quá hiển nhiên nhưng đảng cộng sản không thể công khai nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận là đã hy sinh bốn triệu sinh mệnh trong một cuộc chiến cho một sai lầm. Nếu thế thì họ không còn tư cách gì để nắm chính quyền, ngay cả để hiện diện trong sinh hoạt quốc gia một cách bình thường. Nhìn nhận một sai lầm kinh khủng như vậy đòi hỏi một lòng yêu nước, một tinh thần trách nhiệm và một sự lương thiện ở mức độ quá cao đối với những người lãnh đạo cộng sản. Hơn nữa họ đã được đào tạo để chỉ biết có bài bản cộng sản, bỏ chủ nghĩa này họ chỉ là những con số không về kiến thức. Cũng phải nói là trong bản chất con người ít ai chịu từ bỏ quyền lực khi đã nắm được. Thế là sau cuộc cách mạng long trời lở đất với hơn ba chục năm khói lửa, máu chảy thành sông, xương cao hơn núi, Cộng Sản Hà Nội lại phải đi theo những gì trước đây họ từng hô hào phá bỏ tiêu diệt. Từ ba dòng thác cách mạng chuyên chính vô sản, hy sinh hơn bốn triệu mạng người, đi lòng dòng gần nửa thế kỷ, Cộng Sản Hà Nội lại phải rập khuôn theo mô hình tư bản để tồn tại . Hiện tượng "Mửa ra rồi nuốt lại" này là một cái tát vào mặt các nhà tuyên giáo trung ương. Cách mạng cộng sản đã đưa ra những lí tưởng tuyệt vời nhất, cao cả nhất, đã thực hiện những hành động anh hùng vô song, đồng thời cũng gieo vào lòng người những ảo tưởng bền vững nhất. Nhưng thực tế chuyên chính vô sản đã diễn ra vô cùng bạo liệt, tàn khốc, chà đạp man rợ lên đạo lý, văn hóa và quyền con người ở tất cả các nước cộng sản nắm chính quyền. Sự dã man quỷ quyệt mánh lới và sự bất nhân khéo che đậy của Cộng sản chưa hề thấy trong lịch sử loài người. Con người có thể sống trong nghèo nàn, thiếu thốn. Nhưng người ta không thể sống mà không nghĩ, không nói lên ý nghĩ của mình. Không có gì đau khổ hơn là buộc phải im lăng, không có sự đàn áp nào dã man hơn việc bắt người ta phải từ bỏ các tư tưởng của mình và "nhai lại" suy nghĩ của kẻ khác. Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối , những kẻ mù chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều… Công dân của nhà nước cộng sản luôn luôn sợ hãi, luôn luôn lo lắng không biết mình có làm gì sai để khỏi phải chứng minh rằng mình không phải là kẻ thù của chủ nghĩa xã hội. Cơ chế quyền lực cộng sản tạo ra những hình thức đàn áp tinh vi nhất và bóc lột dã man nhất. Vì vậy công dân trong các hệ thống cộng sản hiểu ngay điều gì được phép làm, còn điều gì thì không. Không phải là luật pháp mà là quan hệ bất thành văn giữa chính quyền và thần dân của nó đã trở thành "phương hướng hành động" chung cho tất cả mọi người. Cơ chế hiện nay đang tạo kẽ hở cho tham nhũng, vơ vét tiền của của Nhà nước. Nhưng cái mà chúng ta mất lớn nhất lại không phải là mất tiền, mất của, dù số tiền đó là hàng chục tỉ, hàng trăm tỉ. Cái lớn nhất bị mất, đó là suy đồi đạo đức. Chúng ta sống trong một xã hội mà chúng ta phải tự nói dối với nhau để sống… Bác và đảng đã gần hoàn thành việc vô sản hóa và lưu manh hóa con người VN (vô sản lưu manh là lời của Lê Nin). Vô sản chuyên chính (đảng viên) thì chuyển sang làm tư bản đỏ, còn vô sản bình thường (người dân) trở thành lưu manh do thất nghiệp, nghèo đói. Nền kinh tế Việt Nam bây giờ chủ yếu là dựa trên việc vơ vét tài nguyên quốc gia , bán rẻ sức lao động của công nhân và nông dân cho các tập đoàn kinh tế ngoại bang , vay nước ngoài do nhà nước CS làm trung gian . Huyền thoại giải phóng dân tộc, giải phóng giai cấp do cộng sản Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp "vô sản" âm thầm lột xác trở thành các nhà Tư bản đỏ đầy quyền lực và đô la. Do vậy, lý thuyết CS dần dần mất đi tính quyến rủ hoang dại. Nó trở nên trần trụi và lai căng. Tất cả điều đó đã làm cho các ĐCS trên toàn thế giới dần dần chết đi. Dù GDP có tăng lên, nhiều công trình lớn được khánh thành do vay mượn quỹ tiền tệ Quốc Tế nhưng đạo đức xả hội cạn dần. Thực tế cho thấy rằng sức mạnh không nằm ở cơ bắp. Vủ khí, cảnh sát và hơi cay chỉ là muổi mòng giửa bầu trời rộng lớn nếu như lòng dân đã hết niềm tin vào chính quyền. Học thuyết về xây dựng một xã hội chủ nghĩa và cộng sản chủ nghĩa chỉ là một loại lý tưởng hóa, nó là chiếc bánh vẽ để lừa gạt dân, không hơn không kém; đảng nói một đằng, làm một nẻo. Chẳng hạn đảng nói "xây dựng xã hội không có bóc lột" thì chính những đảng viên lại là những người trực tiếp tham nhũng bóc lột người ; đảng nói " một xã hội có nền dân chủ gấp triệu lần xã hội tư bản" thì chính xã hội ta đang mất dân chủ trầm trọng; đảng nói "đảng bao gồm những người tiên phong nhất, tiên tiến nhất" nhưng thực tế thì đảng đầy rẫy những người xấu xa nhất, đó là những kẻ đục khoét tiền bạc của nhân dân. Sở dĩ ĐCSVN còn cố giương cao ngọn cờ XHCN đã bị thiêu rụi ở tất cả các nước sản sinh ra nó vì chúng đang còn nhờ vào miếng võ độc “vô sản chuyên chính” là... còng số 8, nhà tù và họng súng để tồn tại ! Nhân dân đang hy vọng rằng Đảng sớm tự ý thức về tội lổi tầy trời của mình . Đảng sẻ phải thẳng thắn sám hối từ trong sâu thẳm chứ không chỉ thay đổi bề ngoài rồi lại tiếp tục ngụy biện, chấp vá một cách trơ trẻn. Người dân chẳng còn một tí ti lòng tin vào bất cứ trò ma giáo nào mà chính phủ bé, chính phủ lớn, chính phủ gần, chính phủ xa đưa ra nữa. Họ nhìn vào ngôi nhà to tướng của ông chủ tịch xã, chú công an khu vực, bà thẩm phán, ông chánh án, bác hải quan, chị quản lý thị trường, kể cả các vị “đại biểu của dân” ở các cơ quan lập pháp “vừa đá bóng vừa thổi còi" mà kết luận: "Tất cả đều là lừa bịp!” Do đó XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN. Con, cháu, chút, chít chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ ... đồ đểu ! vết nhơ muôn đời của nhân loại. Một thời kỳ mà tâm trạng của người dân được thi sĩ cách mạng Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ: "Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa ! Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!" Chẳng lẽ tuổi thanh xuân của bao người con nước Việt dâng hiến cho cách mạng để cuối cùng phải chấp nhận một kết quả thảm thương như thế hay sao ? Chẳng lẽ máu của bao nhiêu người đổ xuống, vàng bạc tài sản của bao nhiêu kẻ hảo tâm đóng góp để cuối cùng tạo dựng nên một chính thể đê tiện và phi nhân như vậy ? Tương lai nào sẽ dành cho dân tộc và đất nước Việt Nam nếu cái tốt phải nhường chổ cho cái xấu? Một xã hội mà cái xấu, cái ác nghênh ngang, công khai dương dương tự đắc trong khi cái tốt, cái thiện phải lẩn tránh, phải rút vào bóng tối thì dân tộc đó không thể có tương lai ! Một kết cục đau buồn và đổ vỡ là điều không tránh khỏi.
Châu Hiển Lý.
Abonner på:
Innlegg (Atom)