Năm 2015 bắt đầu với các diễn biến chính
trị
từ hội nghị Trung Ương Đảng Cộng Sản Việt Nam
Tại
hội nghị này, theo báo chí trong nước, ĐCSVN đã quy hoạch 22 Uỷ Viên Bộ
Chính Trị và 290 Uỷ Viên Ban Chấp Hành Trung Ương cho khoá tới, sẽ
diễn ra trong Đại Hội Ðảng 12 vào đầu năm 2016.
Đã
có rất nhiều bình luận, phân tích và dự đoán nhân sự cho ĐCSVN và nhà
nước CSVN, cũng như những biến động đối với tình hình dân chủ trong bối
cảnh đó.
Tin ở phép mầu:
Nhiều
người dựa vào sấm Trạng Trình Nguyễn Bỉnh Khiêm để tiên đoán những biến
chuyển chinh trị ở Việt Nam trong năm 2015 và năm 2016. Các ý kiến chủ
yếu dựa trên bốn câu thơ sau:
"Long vĩ xà đầu khởi chiến tranh
Can qua xứ xứ khổ đao binh
Mã đề dương cước anh hùng tận
Thân dậu niên lai kiến thái bình".
Thực
tế, không phải trong năm Rồng, năm Tỵ (1940, 1941) thì bắt đầu có chiến
tranh. Chiến tranh thế giới II đã bắt đầu trước đó, vào ngày 1 tháng 9
năm 1939, khi quân Đức tấn công xâm lược Ba Lan.
"Can
qua xứ xứ khổ đao binh", tức là khắp nơi đều khổ vì đao binh trong hai
năm từ 1940, 1941 nhưng còn tiếp tục các năm sau đó nữa.
"Mã
đề dương cước anh hùng tận" vào năm Ngọ (1942) và đến cuối năm Mùi
(1943) cũng không chính xác, vì tuy nhiều triệu người chết vì chiến
tranh, nhưng anh hùng không bao giờ tận.
Đến
năm Thân (1943) trên các mặt trận khắp thế giới vẫn nóng bỏng, và tới
năm Dậu (1945) thì phát xít Đức, rồi phát xít Nhật mới đầu hàng đồng
minh, một phần nhân loại được hưởng thái bình, nhưng chế độ thực dân vẫn
còn hiện diện ở châu Á, châu Phi và châu Mỹ Latin.
Với
Việt Nam, năm 1946 Pháp quay lại Đông Dương và cuộc kháng chiến chống
Pháp 9 năm tiếp diễn đến năm 1954 khi ký kết hiệp định Geneve.
Người ta suy diễn những biến cố lịch sử và tưởng tượng sự tái diễn một cách gượng ép, hy vọng sấm truyền ứng nghiệm.
Người
ta tin cũng tin rằng năm Ngọ (2014) Năm Mùi (2015) là năm sẽ có nhiều
thay đổi lớn tại Việt Nam và trong năm Thân (2016) và năm Dậu 2017 sẽ có
thái bình, tức là không còn chế độ Cộng sản!
Trông chờ "Minh Chủ":
Dư luận có vẻ trông chờ vào nhân vật Nguyễn Tấn Dũng, vốn xuất thân từ một y tá miệt vườn, không có học thức.
Trong
9 năm Nguyễn Tấn Dũng giữ chức Thủ tướng, từ năm 2006, kinh tế Việt Nam
là một đồ thị đi xuống, tăng truởng suy giảm chỉ còn hơn 5%, các tập
đoàn và tổng công ty nhà nước nợ nần khủng khiếp (khoảng 1,5 triệu tỷ
đồng) mà chủ yếu là nợ khó đòi, các dự án đầu tư lớn chập chạp về thời
gian bàn giao công trình, bê bối về chất lượng, nợ công chồng chất, nền
kinh tế sa lầy trong vòng lệ thuộc Trung Quốc, đặc biệt về nguyên
liệu...
Về xã hội, đạo đức
xuống cấp nghiêm trọng, tình trạng tham nhũng càng ngày càng phổ biến,
tinh vi hơn, trở thành những đường dây có tổ chức.
Về
chủ quyền lãnh thổ, ngoài những câu tuyên bố mị dân của Nguyễn Tấn Dũng, thực
chất Biển Đông vẫn không ngừng bị Trung Quốc khiêu khích, đe doạ. Tàu
thuyền của ngư dân Việt Nam vẫn bị xua đuổi, đập phá trên vùng biển
Hoàng Sa. Trung Quốc vẫn ngang nhiên tiến hành xây dựng các cơ sở quân
sự, hậu cần ở Trường Sa và Hoàng Sa.
Rõ
ràng, di sản "thành tích" của Nguyễn Tấn Dũng trong những năm qua
là một bức tranh đen tối. Tuy vậy, như một ngôi sao sáng, Nguyễn Tấn Dũng vẫn
củng cố được vị trí của mình nhờ có chỗ dựa của sân sau là an ninh và
quân đội, hai khu vực mà trong 9 năm qua ông ta đã ban phát khá nhiều ân
huệ, lợi ích.
Nếu quyền lực
tập trung vào một con người không có trình độ học thức và mưu mô xảo
quyệt như Nguyễn Tấn Dũng thì là thảm hoạ cho Việt Nam như tôi đã viết trong
bài "Thảm hoạ của độc đoán, chuyên quyền".
Cho rằng Nguyễn Tấn Dũng là một người có tư tưởng cải cách dân chủ là một sai lầm lớn.
Ông
Dũng là người đã thực hiện nhiều chính sách đàn áp dân chủ, nhân quyền,
cấm tự do báo chí và quyết không để hình thành lực lượng đối lập tại
Việt nam. Nguyễn Tấn Dũng là một người ham quyền cố vị, ở tuổi 65 vẫn đeo đuổi
tham vọng quyền lực, cài cắm hai con trai vào bộ máy công quyền chuẩn bị
cho tương lai và tạo điều kiện cho con gái trúng thầu những dự án kinh
tế lớn.
Tuy nhiên, chiếc ghế
Tổng Bí thư mà Nguyễn Tấn Dũng nhắm tới không phải dễ dàng. Bởi vì Nguyễn Tấn Dũng không
có thế mạnh tuyệt đối trong tương quan quyền lực của nội bộ lãnh đạo cao
nhất. Tham vọng trở thành Tổng Bí Thư như Nguyễn Tấn Dũng còn có Phạm Quang
Nghị, Lê Hồng Anh, Đinh Thế Huynh.
Thất
bại của Nguyễn Phú Trọng- Trương Tấn Sang trong cuộc xung đột với
Nguyễn Tấn Dũng tại hội nghị 6 và 7 vẫn còn là ẩn số của một bài toán
dài hạn. Không dễ gì Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang để Nguyễn Tấn
Dũng "lên ngôi" một cách suôn sẻ.
Hơn
nữa, hiến pháp của Việt Cộng xác định quyền lãnh đạo duy nhất của ĐCSVN. Cấu
trúc tổ chức tập quyền hiện tại của ĐCSVN còn mạnh. Cho nên, khả năng
Nguyễn Tấn Dũng nắm chức Tổng Bí Thư, kiêm Chủ Tịch Nuớc, rồi sẽ cải
cách thể chế, tức là thay đổi Hiến Pháp, để trở thành một Tổng Thống
toàn năng, rất khó xảy ra.
Từ
nay đến năm 2016, tất nhiên, cuộc tranh đua quyền lực sẽ còn quyết liệt.
Nhưng cuối cùng, ai nắm quyền thì cũng thế, cục diện chinh trị sẽ không
thay đổi.
Hy vọng vì bất lực:
Mặc
dù dân chúng Việt Nam cảm nhận đuợc sự phản bội của ĐCSVN, chán chường
trước một xã hội bị băng hoại kỷ cương, chuẩn mực, nhưng sự phản kháng
chỉ nằm ở một thiểu số rất nhỏ. Đa phần cam phận "sống chung với lũ".
Xuất phát từ tâm lý đã trải qua một cuộc chiến tranh gian khổ, người ta
sợ một sự xáo trộn bất ổn, ảnh huởng đến miếng cơm, manh áo hàng ngày.
Do
bị nhồi sọ, dân chúng tưởng tượng sự tranh giành quyền lực trong một xã
hội đa đảng sẽ rất phức tạp. Họ không hề có khái niệm về bầu cử tự do
và các nguyên tắc của cuộc chơi dân chủ là quyền lực sẽ do lá phiếu
quyết định chứ không phải bằng bạo lực cấu xé nhau.
Những
người mong muốn Việt Nam dân chủ, có tư tưởng chán ghét chế độ cộng
sản, một số nhóm dân sự ra đời, hoạt động phần nhiều mang tính tự phát,
tổ chức kém. Cần một thời gian dài nữa họ mới có thể trưởng thành và thu
hút sự ủng hộ của số đông trong một xã hội còn vô cảm về chính trị.
Trong
bối cảnh như trên, lộ trình dân chủ hóa của Việt Nam còn rất xa vời và
mờ mịt. Từ cái nhìn bất lực này, phát sinh ra tâm lý chờ đợi phép mầu,
mong xuất hiện "Minh Chủ", khả dĩ có thể làm thay đổi đất nước.
Lịch
sử đã cho thấy "Minh Chủ" không tự nhiên sinh ra mà được tạo nên từ
phong trào xã hội. Không một nhà độc tài nào lại muốn ban phát dân chủ
cho dân chúng. Tự do và dân chủ phải tranh đấu để giành lấy chứ nó không
từ trên trời rơi xuống. Không có cuộc cách mạng nào tự dưng từ trên
xuống mà không có áp lực từ dưới lên. Các cuộc cách mạng dân chủ đều
phải đổi bằng tổn thất và xương máu, kể cả những cuộc cách mạng được cho
là hoà bình.
Bức tường Berlin
sẽ không sụp đổ nếu như không có hàng trăm ngàn người Đông Đức xuống
đường đòi dân chủ liên tục, nếu không có 4 triệu công dân Đông Đức xin
ra khỏi nước vĩnh viễn và hàng trăm người bị bắn chết khi chạy sang Tây
Đức.
Sẽ không có một Thein Sein
nếu như không có hàng ngàn sinh viên, phật tử MIến Điện bị đàn áp đẫm
máu trong các cuộc biểu tình năm 1988 và sự hoạt động phản kháng của
Đảng Liên Minh Quốc Gia vì Dân chủ, đứng đầu là nhà hoạt động đối lập
nổi tiếng Aung San Suu Kyi.
Tóm
lại, năm 2015, 2016, theo tôi, sẽ chẳng có chuyển biến chính trị nào
mang tính bước ngoặt. ĐCSVN tiếp tục tồn tại, cầm quyền và trên đất
nước Việt Nam vẫn kéo dài sự ngự trị chế độ độ độc tài toàn trị cộng
sản.
Lê Diễn Đức.
Ingen kommentarer:
Legg inn en kommentar