lørdag 18. juli 2009

Hiện Tượng Xã Hội Chủ Nghĩa

Hiện Tượng Xã Hội Chủ Nghĩa.

Cho dù núp dưới cái hào quang chiến thắng 'đánh Tây, đuổi Mỹ' - cho dù che giấu, lấp liếm, giải thích thế nào chăng nữa - thì dân miền Nam (gồm cả Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do trước 75) vẫn thấy một sự thật. Sự thật đó là người Bắc XHCN tràn ngập, chiếm hữu toàn bộ phố xá thương mãi trọng yếu của Sài gòn. Làm sao nói khác được khi đi một vòng quanh Sàigòn và các khu phố sầm uất nhứt vào những hiệu buôn lớn để mua hàng hay hỏi han chuyện trò thì thấy toàn là người Bắc cộng sản - từ cô bán hàng đến bà chủ ngồi phía trong - cũng toàn là người của xã hội chủ nghĩa miền Bắc. Các tiệm buôn lớn trước 75- như các tiệm vàng Nguyễn thế Tài, Nguyễn thế Năng, Pharmacie Trang Hai, tiệm Émile Bodin của bầu Yên, nhà hàng Bồng Lai, Thanh Thế, Nguyễn văn Đắc, Phạm thị Trước... hiện nay, một số đã đổi bảng hiệu hoặc xây cất lại, nhưng đều do người miền Bắc XHCN làm chủ. Các cơ sở khác như nhà hàng ăn lớn, tiệm phở, công ty thương nghiệp, dịch vụ lớn, những tiệm buôn bán dồ nhập cảng v.v.. cũng đều do người Bắc XHCN chiếm giữ.

Tuy không có con số thống kê chính xác nhưng tự mình đi đếm hàng trăm tiệm buôn sang trọng quanh các khu phố lớn ở Sàigòn thì khám phá ra được chủ nhân là người Bắc XHCN. (Tất nhiên là vợ con, thân nhân cán bộ lớn). Những cô gái Bắc XHCN bán hàng là con cháu của chủ nhân người Bắc CS (do các cô tự nói ra). Các cô chiêu đãi viên trên phi cơ VNHK đều là người Bắc thân nhân hay con cháu cán bộ - dĩ nhiên - với vẻ mặt lạnh lùng, hách dịch với người Việt Nam và khúm núm lịch sự với khách ngoại quốc... Cán bộ, công nhân viên trọng yếu - cũng đều là người Bắc - trừ một số cán bộ gốc miền Nam tập kết - theo đoàn quân viễn chinh vào đánh chiếm miền Nam - thì cũng kể họ là người XHCN miền Bắc. Hệ thống quyền lực từ trên đến dưới - từ trung ương đến địa phương - từ tỉnh thành đến quận lỵ, thị trấn, làng xã gần - đều do đảng viên người miền Bắc XHCN - nắm giữ. Những công ty dịch vụ có tầm cỡ, những công ty thương mãi sản xuất lớn - điển hình là một công ty vận tải và du lịch có đến 6000 xe hơi đủ loại, chủ nhân cũng là người Bắc XHCN. Từ chính trị đến văn hóa, từ giáo dục đến truyền thông, từ nhà cầm quyền cai trị đến chủ nhân cơ sở thương mãi, sản xuất - cũng do người miền Bắc XHCN nắm giữ.

Đó là sự thật trước mắt ai cũng thấy. Còn những vàng bạc, kim cương, đô la, tài sản tịch thu, chiếm đoạt được trong các cuộc đánh tư sản, cải tạo công thương nghiệp - nhà cửa của tù cải tạo, của dân bị đuổi đi kinh tế mới, những tấn vàng của VNCH để lại, những lượng vàng thu được từ những người vượt biên bán chánh thức - tài sản những người thuộc diện tư sản - toàn bộ tài sản nầy từ Saigòn đến các Tỉnh miền Trung, miền Nam - được đem đi đâu? - Không ai biết.

Thông thường, những của cải nầy phải được sung vào công quỹ, để làm việc công ích như các ông cộng sản thường rêu rao bằng những mỹ từ đẹp đẽ. Thế nhưng - sự thật trước nhứt - là các ông đem chia chác nhau. Chia nhau một cách hợp hiến và hợp pháp theo Luật pháp XHCN (Đọc Đất đai-Nguồn sống và Hiểm Họa của Tiến sĩ Nguyễn Thanh Giang). Ông lớn lấy tài sản lớn. Ông nhỏ - nhà cửa nhỏ. Có ông cán bộ trung cấp chiếm hữu đến 4, 5 căn nhà. Ở không hết đem cho công ty ngoại quốc thuê. Điều phổ biến nhứt là các ông cán bộ nầy - vì lo sợ cái gì đó - bèn đem 'bán non' những căn nhà đó lấy tiền bỏ túi trước. Một căn nhà của một viên chức tù cải tạo đã sang tay đến 3 đời chủ. Nhà cửa thuộc diện tù cải tạo là dứt khoát phải tịch thu - không ngoại lệ. Những trường hợp con ruột có hộ khẩu chánh thức còn được phép ở lại - là những biện pháp vá víu. Chủ quyền căn nhà nầy là của nhà nước XHCN.

Không chỉ có những người thuộc diện cải tạo công thương nghiệp, tù cải tạo, vượt biên... mà người dân thường có nhà cửa phố xá cũng đều bị 'giải phóng' ra khỏi nhà bằng nhiều chánh sách: Đuổi đi kinh tế mới, dụ vào hợp tác xả tiểu công nghiệp, mượn nhà làm trụ sở, cho cán bộ vào ở chung rồi chủ nhà chịu không nổi phải bỏ đi, đổi tiền để vô sản hóa người dân, khiến họ bắt buộc phải bán tất cả những gì có thể bán để mua gạo ăn, cuối cùng chịu không nổi, phải bán nhà với giá rẻ bỏ để vô hẻm ở, ra ngoại ô hoặc về quê... Cán bộ hoặc thân nhân cán bộ miền Bắc XHCN tràn vào 'mua' nhà Sài Gòn với giá gần như cho không và bây giờ là chủ những căn nhà mặt tiền ở Sài Gòn.

Mang xe tăng T.54, cà nông Liên xô, AK Trung cộng, đẩy hàng hàng lớp lớp thiếu niên 'xẻ dọc Trường Sơn' bằng máu, nước mắt và xác chết... vào xâm chiếm miền Nam. Chiêu bài là 'giải phóng' nhân dân miền Nam - nhưng sự thật khó chối cãi được - là vào để chiếm đoạt tài sản, đất đai, của cải, đuổi dân Sài Gòn (gồm cả người Nam lẫn Bắc theo chế độ Tự Do) ra khỏi thủ đô bằng nhiều chánh sách khác nhau - để bây giờ chính các ông đã trở thành những nhà tư bản đỏ triệu phú, tỉ phú đô la, vàng bạc kim cương đầy túi - những ông chủ công ty có tầm vóc, những địa chủ đầy quyền lực. Trương mục ở nước ngoài đầy nhóc đô la. Con cái du học ngoại quốc. (Trường hợp con Thủ Tướng CS Nguyễn Tấn Dũng đang du học Mỹ là trường hợp điển hình). Như vậy hành vi nầy gọi là gì? Trong những lúc canh tàn rượu tỉnh - một mình đối diện với lương tâm thuần lương của mình - các ông tự vấn lương tâm mình đi.

Đến thời 'mở cửa' - cơ hội hốt tiền còn nhiều hơn gấp bội. Tư bản ngoại quốc ồ ạt đầu tư, khai thác dầu khí, thâu đô la Việt kiều về thăm quê hương - đô la khách du lịch ngoại quốc, bán đất cho Công Ty ngoại quốc xây cất cơ xưởng, cấp giấy phép các công ty ngoại quốc, các dịch vụ đấu thầu xây cất cầu cống, làm đường sá, xây cất đại công tác. Những món nợ kếch xù từ Ngân hàng thế giới, từ quỹ tiền tệ quốc tế - những món nợ trả đến mấy đời con cháu cũng chưa dứt. Những đại công tác nầy mặc sức mà ăn no bóc ké. Nhiều công trình vừa xây cất xong đã muốn sụp xuống vì nạn ăn bớt vật liệu. Một thí dụ điển hình: Một bệnh viện gần chợ 'ủ cua' Long Hồ - quê hương của Phạm Hùng - nước vôi còn chưa ráo đã muốn sụp. Hiện đóng cửa không sử dụng được.

Hiện tượng người Bắc XHCN khống chế toàn bộ, làm chủ nhân ông mọi lãnh vực, chiếm hữu nhà cửa, phố xá thương mãi ở những khu thương mãi quan trọng nhứt - là một sự thật không thể chối bỏ. Cán bộ lớn đã trở thành những nhà tài phiệt đầy quyền lực - những ông chủ lớn giàu có nhứt lịch sử. Trong khi dân chúng miền quê - nhứt là miền Nam - ngày càng nghèo khổ, thất nghiệp kinh niên. Khoảng cách giàu nghèo càng lớn - đời sống cán bộ và dân chúng càng ngày cách biệt. Giàu thì giàu quá sức. Nghèo thì nghèo cùng cực.

Thời kỳ sau 75 là thời 'Bắc thuộc' - Bắc thuộc: Lưu vong tại quê nhà trong cái đói lạnh. - Bắc thuộc: Cầu mong cho các em nhỏ 10 tuổi đầu đủ cơm ăn giữa bầy thú hát điên cuồng chuyện thù oán. - Bắc thuộc: Trong ngục thất quê hương, có những bộ xương khô, miền Bắc XHCN đem quân xâm chiếm miền Nam để khống chế nơi đó bằng sự đô hộ hà khắc.

Cho dù chánh thức hay lậu, hậu quả cũng gần giống nhau. Chánh thức thì có giấy phép, có công an làm thủ tục, chánh phủ thu tiền lệ phí. Lậu thì lén lút với sự che chở của Công An. Hậu quả giống nhau, nhiều cô gái về làm vợ mấy tên Đài Loan, Đại Hàn bị ngược đãi, đánh đập tàn nhẫn - ban ngày làm nô dịch, ban đêm phục vụ tình dục, rồi bán vào động mãi dâm lấy tiền gỡ vốn lại. (Trại cứu giúp nạn nhân của cha Hùng ở Đài Bắc là một bằng chứng). Còn lậu thì... bán thẳng vào ổ điếm. Biết bao nhiêu thảm cảnh, biết bao nhiêu bi kịch thương tâm làm rúng động lương tâm nhân loại. Cựu Quốc Trưởng Sihanouk không giấu được nỗi xót xa trước thảm cảnh người phụ nữ Miên làm vợ mấy thằng Tàu đã từng lên tiếng kêu gọi họ trở về nước. Không thấy Việt Nam nói nửa lời! Những cô gái nầy có biết những thảm kịch đau thương, những sự hành hạ, ngược đãi, đánh đập nầy khi lấy chồng Đài Loan, Đại Hàn không? Có bị cưỡng bức, bị dụ dỗ hay tự nguyện? Cha mẹ có đồng ý hay cản trở? Nguyên nhân nào đã thúc đẩy họ dấn thân vào con đường hiểm nguy, tương lai mù mịt ? Nguyên nhân dẫn đến hậu quả là từ cái chế độ và chủ thuyết vô nhân của lũ CSVN đang còn hiện hữu trêb quê hương chúng, chỉ có phưong cách duy nhất là toàn dân đứng lên giải thể chế độ này thì mới chấm dứt được những đau thương.

Hoài Cảm

Nhìn Thấy Gì Sau 34 Năm ?

Nhìn Thấy Gì Sau 34 Năm ?

Đây không phải là một phóng sự hay một bài nghiên cứu xã hội với những phương pháp khoa học của nó - mà chỉ là những điều vụn vặt mắt thấy tận nơi, tai nghe tận chỗ - ghi lại một cách trung thực.
Công an Việt Công vẫn ngang nhiên
giết hại dân lành như thế này đây

Tôi thấy bộ mặt Sài gòn đổi mới với: Những khách sạn 5 sao, 4 sao lộng lẫy. Đổi mới với những nhà hàng 'vĩ đại' trên các tuyến đường du lịch. Với những trung tâm 'thư giãn' sang trọng, quý phái cỡ câu lạc bộ Lan Anh. Với những vũ trường cực kỳ tráng lệ như vũ trường New Century Hànội. Với những trường Trung học tư thục mang tên Mỹ, giáo sư Mỹ, chương trình học của Mỹ, giảng dạy bằng tiếng Mỹ- học sinh phải trả học phí bằng tiền Mỹ - 600US$ đến 1000US$ /tháng. (Giai cấp nào đủ sức trả học phí nầy cho con?).

Tôi cũng hiểu rằng các nơi nầy là nơi ăn chơi của vương tôn công tử 'đỏ', các nhà giàu mới - thân nhân các quyền lực đỏ đứng đàng sau, và các quan chức đỏ đô la đầy túi. Họ đến đây để 'thư giãn', uống rượu, đánh bạc, cá độ và tìm gái. Uống chơi vài chai rượu ngoại VSOP, XO là chuyện thường. Mỗi đêm có thể tiêu hàng ngàn đô la Mỹ cũng không phải là điều lạ. Trong khi lương tháng của một thầy giáo Trung học trường công không đủ để trả một chai rượu XO. Vụ MPU.18 cá độ hàng triệu US đô la đã bị phanh phui là một thí dụ cụ thể. Vũ trường New Century bị Công an đến giải tán vì các công tử, và tiểu thư con các quan chức lớn, nhảy đã rồi... 'lắc' suốt đêm, vài hôm sau - đâu cũng vào đó... Tôi cũng thấy Sàigòn- người, xe và phố xá dầy đặc, nghẹt thở - vài tòa cao ốc mọc lên vô trật tự. Ở xa xa, có cái trông giống như chiếc hộp quẹt, nhà cửa mặt tiền hầu hết đều lên lầu nhiều tầng. Kiến trúc hiện đại. Vật liệu nhập cảng đắc tiền. Nhà trong hẻm - phần lớn cũng lên nhiều tầng cao nghệu. Có nhiều khu xây cất bừa bãi, nhô ra thụt vào như những chiếc răng lòi xỉ vô duyên, lấn chiếm ngang ngược đất công hoặc lề đường.

Tôi thấy Sàigòn bị ô nhiễm trầm trọng với hằng triệu tiếng động cơ, ngày đêm đinh tai nhức óc, và 3.000.000 chiếc Honda - phun khói mịt mù - chưa kể đến xe hơi. Và hệ thống cống rãnh lạc hậu, mỗi khi trời mưa lớn nước rút không kịp, ứ đọng tràn ngập nhà cửa. Hệ thống đổ rác còn lạc hậu, không đáp ứng nổi nhu cầu thải rác của 8.000.000 dân nhung nhúc như kiến. Sàigòn đầy dẫy những hàng ngoại do công ty ngoại quốc sản xuất tại chỗ, hàng lậu của Trung quốc tràn vào vô số kể. Máu kinh tế Việt Nam bị loãng ra. Nhưng chế độ xã hội chủ nghĩa im thin thít chịu trận, không dám một lời phản kháng. Một chiếc xe Honda nhãn hiệu Trung quốc giá khoảng chừng 1000 đô la Mỹ... chưa kể hàng Trung quốc lậu thuế, rẻ mạt... Thuốc lá và bia - bia nội, bia ngoại - có đủ... Nhậu và hút là 2 cái mốt bình dân thời thượng nhứt ở Sài Gòn. Đảng viên, cán bộ - giai cấp thống trị - nhậu... Già nhậu, trẻ nhậu... con nít cũng tập tành nhậu. Hút thì khỏi nói... Giai cấp cán bộ răng đen mã tấu bây giờ là giai cấp nắm thống trị - đã lột xác - không còn quấn thuốc rê, bập bập phà khói mịt mù nữa - mà lúc nào cũng lấp ló một gói 3 con 5, Craven A, trong túi. Lãnh đạo hút, cán bộ hút, dân chúng hút - thậm chí con nít 9, 10 tuổi ở đồng quê cũng phì phà điếu thuốc một cách khoái trá. Các hãng bia và thuốc lá ngoại quốc đã tìm được một thị trường tiêu thụ béo bở. Cán bộ lớn cũng âu phục cà vạt hẳn hoi, xe hơi bóng loáng, nhưng bộ răng hô, mái tóc bạc thếch, và nước da mốc mốc, không dấu được nét thô kệch của một anh nhà quê lên tỉnh.
Tôi còn thấy Sài gòn với hiện tượng 'tiếm công vi tư' lộng hành, ngang ngược của Công an đến độ dân chúng quen thuộc, xem là một chuyện đương nhiên như chuyện hối lộ đã trở thành cái lệ bất thành văn trong chế độ xã nghĩa. Chiếm đoạt một nửa công viên, xây nhà gạch dùng làm quán cà phê. Chưa thỏa mãn - ban đêm còn dọn thêm bàn ghế trên sân cỏ của phần công viên còn lại và thắp đèn màu trên mấy chậu kiểng cho thêm thơ mộng. Ông chủ bự nầy chắc chắc không phải là dân thường. Ông lớn nầy xem công viên như đất nhà của ông vậy. Ai có dịp đi ngang qua mũi tàu - nơi gặp gỡ của 2 đường Nguyễn Trãi và Lê Lai cũ, ngang hông nhà thờ Huyện Sĩ - thì rõ.
Còn nhiều, rất nhiều chuyện lộng hành chiếm đất công, lấn lề đường nhan nhãn ở khắp Sài Gòn. Chỉ đưa ra vài thí dụ cụ thể: Một công thự tại vườn Tao Đàn (có lẽ là nhà cấp cho viên giám đốc công viên Tao Đàn) - mặt tiền ngó vào trong - mặt hậu nhìn ra phía đường Nguyễn Du (Taberd cũ) - bèn có màn trổ cửa mặt sau nhà, xây thêm phía sau thành 2 căn phố thương mãi mặt tiền ngó ra đường Nguyễn Du, trị giá mỗi căn, nhiều trăm ngàn mỹ kim - ngon ơ! Tương tự như vậy - ở góc đường Thành Thái và Cộng Hòa cũ, trước sân nhà của ông Hiệu trưởng trường Quốc gia Sư Phạm trước 75 - phố thương mãi, quán xá la liệt chiếm mất mặt tiền. Ngang ngược và lộng hành nhứt là 2 căn phố thương mãi bên hông trường Trương Minh Ký, đường Trần Hưng Đạo, chễm chệ xây lên ngay bên góc phải sân trường như thách đố dân chúng. Còn trên lề đường khá rộng trước câu lạc bộ CSS cũ - bây giờ là Câu lạc bộ Lao Động - nhiều gian hàng thương mãi bán quần áo, giày vớ thể thao... buôn bán ầm ĩ, náo nhiệt suốt ngày.
Công an chiếm đất công, xây nhà tư. Công viên, lề đường trước nhà dân là đất riêng của Công An. Công an sử dụng làm chỗ gửi xe, bịt kín cả lối đi vào nhà. Không ai dám hó hé. Im lặng là an toàn. Thưa gửi là dại dột. Mà thưa với ai? Tất nhiên là phải thưa với công an. Không lẽ công an xử công an? Tướng CS Trần Độ phản ảnh còn rõ rệt hơn: '... Xã hội Việt Nam ngày nay là một xã hội vô pháp luật mà phần đầu tiên gây ra là Đảng. Không thể nào chống tham nhũng được vì nếu Đảng chống tham nhũng thì Đảng chống lại Đảng sao ?

Nón cối, nón tai bèo, dép râu, áo chemise xùng xình bỏ ngoài chiếc quần màu cứt ngựa của người cán bộ CS ngơ ngác khi mới vào Sàigòn - đã biến mất. Cũng không còn thấy những chiếc áo dài tha thướt của những cô gái đi dạo phố ngày cuối tuần trên các đại lộ Lê Lợi, Lê Thánh Tôn, Tự Do... những ngày trước 75 nữa. Thay vào đó là một đội ngũ phụ nữ - mũi và miệng bịt kín bằng 'khẩu trang', găng tay dài đến cùi chỏ, cỡi Honda chạy như bay trên đường phố.
Tôi còn thấy những người nghèo khổ chở trên chiếc xe thồ, những thùng carton và bao túi nylon, chồng chất lên nhau cao ngất như sắp đổ xuống. Những bà cụ già, những cậu bé tuổi đáng được ngồi ở ghế nhà trường, những anh phế binh cụt tay, cụt chưn, lê lết trên một miếng ván gỗ đi bán vé số (một cách ăn xin trá hình), những em bé mặt mũi lem luốc đang bươi những đống rác để lượm các bao nylon, lon coca, chai bia đem về bán... hay những em bé rách rưới lang thang trước những tiệm ăn chờ khách ăn xong nhào vô bưng tô súp cặn húp vội đỡ lòng, còn những trẻ khác - mắt láo liên trông chừng công an, tay chìa chiếc hộp, làm dấu mời khách đánh giày - những em bé gái đang hì hục đẩy khách lên đồi cát bằng miếng ván có gắn bánh xe ở 'Đồi cát bay' Phan Thiết. Hỏi 'sao em không đi học'? - Trả lời: 'Nhà không đủ cơm ăn, con làm cái nầy để kiếm thêm cơm ăn'.
Nhiều bà mẹ nhăn nhó ôm thằng bé mặt mày xanh lét, không còn chút máu, chờ suốt buổi sáng trước tiếng quát tháo ầm ĩ vẫn chưa tới phiên mình vào bệnh viện chữa trị cho con. Nghe nói mấy năm trước đây có nhiều bà mẹ đứng trước bệnh viện Chợ Rẫy chờ bán máu mình để qua cơn đói khổ ngặt nghèo như nhà văn Trần Trung Đạo đã mô tả. Lại nghe một bệnh nhân đứng cạnh đó, cũng chờ đến lượt mình, than thở: 'Ở đây là vậy đó ông ơi! Chữa bệnh phải có tiền - trước nhứt phải qua cửa - lọt qua cửa thì còn nhiều khâu - khâu nào cũng phải chìa tiền. Muốn sống - phải có tiền. Chết cũng phải có tiền'.
Bộ mặt Sài gòn 'đổi mới' bằng những khách sạn lộng lẫy, những câu lạc bộ thời thượng, những phố xá thương mãi sang trọng, những hiệu kim hoàn lóng lánh kim cương, những nhà hàng ăn vĩ đại, những vũ trường cực kỳ tráng lệ, những biệt thự đồ sộ nguy nga mới xây bằng vật liệu ngoại đắt tiền trang trí cây cảnh như một mảng vườn thượng uyển của vua chúa ngày xưa, những xe hơi bóng loáng nhởn nhơ trên đường phố... nhiều người chóa mắt, choáng váng, cho là 'Việt Nam bây giờ tiến bộ quá'. Riêng phó thường dân tôi tự nghĩ: Như vậy có phải là tiến bộ không? Sự tiến bộ của một nước cần phải nhìn về nhiều mặt: Mặt y tế và giáo dục, mặt đời sống vật chất và tinh thần của dân chúng... Lợi tức đầu người của Việt Nam - theo thống kê của báo The Economist - bằng: 555 US $ năm 2007 (Hà Nội bốc lên 730 US $) chỉ hơn Lào và Cambodia chút đỉnh. So với các nước láng giềng: Thái Lan: 2550 US $ - Phi luật Tân: 1040 US$ - Nam Dương: 1160 US$ - Tân gia Ba: 24840 US$.

Việt Nam còn lẹt đẹt đàng sau rất xa. Và trước bộ mặt thay đổi choáng ngợp nầy - nếu đặt câu hỏi: Ai là chủ nhân của những xe hơi, khách sạn, vũ trường, những thương hiệu lớn, những biệt thự lộng lẫy kia? - thì câu trả lời không sợ sai lầm là của cán bộ đảng viên CSVN, hoặc con cháu thân nhân của họ.

Nguyễn Văn Trấn

Xã Hội Tân Tiến !

Xã Hội Tân Tiến !

Xã hội tân tiến ngày nay
Việt Nam cải cách toàn bầy ăn sương
Trên thì tham nhũng khôn lường
Buôn dân bán nước nhiễu nhương dân lành
Dưới thì toàn bọn lưu manh
Tay sai đế quốc chính danh Tàu phù
“Lương dân cho đến Thầy tu
Người khôn đi học thằng ngu dạy đời”(1)
Việt Nam nô lệ từ đây
Rước bọn Tư Bản xéo giày dân ta
Mặt trận kinh tế diễn ra
Dân lành mất đất mất nhà trắng tay
Bạo quyền đánh bóng bề ngoài
Việt kiều hải ngoại lai rai trở về
Tương thân,tương trợ đề huề
Đô la tới tấp gởi về quê hương
Tiền viện trợ,tiền đầu tư
Thêm tiền bồi dưỡng đến từ ngoại nhân
Kỹ sư rút ruột công trình
Ban ngành đoàn thể tranh giành mánh mun
Gái trai đồi trụy tột cùng
Luân thường đảo lộn gia phong rã rời
Xuất cảng lao động khắp nơi
Đem con bỏ chợ tiếng đời oán than
Xã hội tân tiến ngang tàng
Đưa dân tộc Việt xuống hàng lao nô !

Trần Bửu Hạnh

Đỉnh Cao Trí Tuệ

Đỉnh Cao Trí Tuệ.

Đất nước tôi nhiều đỉnh cao trí tuệ
Khi đổi đời xuất hiện lắm nhân tài
Tự xưng là trí tuệ khắp trần ai
Biến văn hóa thụt lùi vài thế kỷ !

Từ tự do toàn dân đều hoan hỉ
Nay độc tài toàn trị bởi công an
Từ cao sang nay xuống tận cơ hàn
Loài chó dữ nhảy lên ngồi bàn độc !

Biến xã hội toàn nhân tài nói dóc
Nào cử nhân,tiến sĩ chạy đầy đường
Kỹ sư toàn bằng cấp chốn Ma Vương
Biến cốt sắt thành cốt tre tuyệt diệu !

Hỡi các Ngài xưng đỉnh cao trí tuệ
Giang sơn này bồi đấp từ nghìn năm
Nỡ nào đem dâng hiến lũ ngoại nhân
Hồn sông núi vẫn còn đang phảng phất

Thời mạt Pháp Quỷ Vương đang lấn áp
Từ trại tù từ rừng rú về đây
Nắm giang sơn cả nước bị tù đầy
Đưa dân tộc vào tận cùng nghèo đói !

Một xã hội bất công đầy tăm tối
Thiểu số người tột đỉnh sống giàu sang
Dựng lắm trò mờ mắt cả thế gian
Luật nhân quả có vay thì phải trả . . . . .

Trần Bửu Hạnh

Nước Sắp Mất Mà Chẳng Khóc

Nước Sắp Mất Mà Chẳng Khóc.

Trong mấy ngày gần đây, trên nhiều diễn đàn điện tử xuất hiện những bức ảnh chụp tuổi trẻ Việt Nam ở Hà Nội mặc T-shirt màu tang đen, tay cầm di ảnh danh ca Michael Jackson, khóc sướt mướt trước bàn thờ Michael Jackson. Và kinh hãi hơn nữa là có những em qùy sụp xuống đất vái lạy Michael Jackson. Tất cả những hình ảnh này cho thấy Michael Jackson đã giữ một chỗ đứng thần tượng trong trái tim của người trẻ VN ở Hà Nội. Kèm theo những tấm hình đó còn có những dòng chữ như :
Không ai khóc vì mất Hoàng-Sa, Trường-Sa và cao nguyên Trung phần, nhưng khóc Michael Jackson hoặc là:
Ông khóc Xít-ta-lin
Bố khóc Hồ tặc...
Giờ con cháu khóc Michael Jackson !!!
Và có lẽ chua chát hơn nữa là những vần thơ trào phúng cười ra nước mắt:
Tuổi trẻ Hà Nội lần đầu
Được phép rơi lệ khóc một người
Không phải là đao phủ thủ
Ôi thủ đô đầy ắp tình người
Việt Nam không phải con người, nên không ai khóc VN!
Dù VN đang bị lũ cáo rừng Trung Quốc
Nó vồ, nó xé, nó nhai, nó nuốt trửng
Từ Bản Giốc, Nam Quan đến Hoàng Sa, Trường Sa
Từ ngư dân Quảng Ngãi đến nông dân Đắc Nông, Lâm Đồng
Hỡi ôi con cháu Hồ tặc
Nước mất chẳng khóc, khóc Michael Jackson phương xa

Tất cả những dòng chữ hay những vần thơ trên tuy ngắn ngủi nhưng tự nó đã nói lên thảm trạng bi đát trên quê hương Việt Nam trước thái độ làm ngơ toa rập của lũ bán nước CSVN. Thảm trạng đó đã được đại lão Hòa thượng Thích Quảng Độ qua Lời kêu gọi Biểu tình tại gia, gióng tiếng chuông báo động cho toàn dân VN thấy vòng kim cô hiểm họa 3000 năm đô hộ giặc Tầu ngày càng siết chặt dân tộc VN nếu người dân không thức tỉnh vùng lên để ngăn chặn kịp thời những gót giầy xâm lăng đang tràn vào cao nguyên Trung phần với cái cớ khai thác bô xít.

Thông điệp mà Hòa Thượng Thích Quảng Độ gửi đến toàn dân là qua thái độ tranh đấu tại gia để xây dựng ý thức hệ tự chủ, "Nam quốc Sơn hà Nam đế cư", là yếu tố quan trọng để giữ tổ quốc.

Nhìn những khuôn mặt trẻ thông minh rạng rỡ, ôm di ảnh Michael Jackson, thầm nghĩ giá như các bạn ấy ôm tấm hình tưởng niệm cha của ba em bé thơ ở Đồng Nai đã bị công an sai côn đồ hành hung cho tới chết để cướp đất thì hay biết mấy. Cũng đoàn người trẻ đó vai sát vai gia đình nạn nhân và cùng nhau thắp sáng lên những ngọn nến nhân quyền soi đường cho nhân loại nhìn cho rõ tội ác của tập đoàn CSVN thì đẹp và ý nghĩa biết mấy! Cùng một hành động thắp nến tưởng niệm người quá cố nhưng nó đầy ắp tình thương dân biết ngần nào! Những việc làm hữu ích đó sẽ đem lại sức sống và niềm tin gây dựng tương lai VN tươi sáng một khi tuổi trẻ VN biết gióng tiếng nói công bằng, lẽ phải và tình con người.

Nhìn kỹ vào những ánh mắt ngậm ngùi thương tiếc Michael Jackson hiện trên các khuôn mặt trẻ khôi ngô sáng sủa, trong chúng có thể thắc mắc tự hỏi, nếu các bạn trẻ đó được nhìn thấy hình xác ngư dân sình trong rổ đá, liệu những ánh mắt đó có phẫn uất trào lệ khóc thương người ngư phủ VN vừa bị tầu Trung Cộng bắn chết ngoài khơi Trường-Sa, Hoàng-Sa hay không ? Người ngư phủ VN nọ ra khơi trang bị một thúng đá để giữ cá khỏi ươn và gia đình họ nào có ngờ được rằng lợi tức là mẻ cá đánh được ướp đá mang về để nuôi sống gia đình đã bị tàu Trung Quốc tịch thu và được thay vào đó là cái xác ướp đá của người thân mình! Một cái chết thật tức tưởi và phi lý! Chết bởi viên đạn ngoại xâm ngay trên lãnh hải của tổ tiên chúng ta để lại. Chết trước sự im lặng nhục nhã của lũ bán nước cầu vinh CSVN, lũ chúng nó không dám lên tiếng bảo vệ dân! Đây là cái chết bi thương cần được tuổi trẻ VN đứng lên thắp nến tưởng niệm và chia buồn cùng gia đình nạn nhân. Thắp nến để soi cho toàn dân Việt thấy rõ gót giày xâm lăng Trung Cộng đang giày xéo quê hương giết hại dân lành. Và thắp nến là cũng để thắp sáng ngọn lửa ý thức hệ tự chủ "Nam quốc Sơn hà Nam đế cư" trong lòng mình và trong lòng mỗi người dân Việt.

Từ hơn nửa thế kỷ qua, Hồ Chí Minh và đảng CSVN nhồi sọ bắt dân tộc VN phải vinh danh, khóc các quan thầy Xít-ta-lin, Mao, Lê-nin, Cáo Hồ và ngày hôm nay lũ chúng nó cho phép người dân được tự do khóc Michael Jackson. Nhưng đảng CSVN luôn tìm đủ mọi cách thủ tiêu và rập tắt tất cả những tiếng nấc nghẹn ngào tưởng nhớ biến cố Tết Mậu Thân 68, Quốc Hận 30/4/75 hay những tiếng khóc uất nghẹn của những người dân thấp cổ bé họng bị lũ quan chức đàn áp trấn lột. Ngày hôm nay nhìn các bạn trẻ VN ở Hà Nội quỳ mọp vái lạy trước bàn thờ Michael Jackson, trong chúng ta thầm mơ trong một tương lai gần, khi thông tin không còn bị bưng bít, tuổi trẻ VN cũng sẽ biết nghiêng mình trước bàn thờ quốc tổ xác định lời thề sắt son với tổ tiên nguyện một lòng bảo vệ quê hương dân tộc. Tuổi trẻ VN cũng sẽ biết rơi lệ xót thương đồng bào, biết khóc vì nhục bởi lũ bán nước buôn dân, biết nhận lãnh trách nhiệm vùng lên tranh đấu giải thể cái chế độ bất nhân hầu bảo vệ đất tổ và đem lại ấm no hạnh phúc tình người cho muôn dân.

Dân ta thống khổ vô vàn
Sao dư nước mắt khóc người phương xa
Người ơi giặc đã vào nhà
Lệ hờn dâng sóng cuốn thù lập công.
Tiền đồ có vững mới mong
Muôn người hạnh phúc mỉm cuời thong dong

Một nén hương gửi về quê nhà để tưởng niệm người quá cố và lời chia buồn chân thành xin gửi đến gia đình các nạn nhân.

Nam Dao
Kính thưa quý vị.

Nước Việt Nam và dân Việt Nam đang trên bờ vực thẳm trước làn sóng xăm lăng ngày càng leo thang của Trung Cộng. Cộng Sản Việt Nam, càng ngày càng lệ thuộc vào Trung Cộng, chỉ có thể đưa đất nước và dân tộc vào cảnh làm nô lệ cho ngoại bang. Dân chúng càng ngày càng khốn khó điêu linh, con em càng thất học, đạo đức càng suy đồi, trong khi các đảng viên cộng sản càng ngày càng giàu có, truỵ lạc, mất hết nhân tính, lún sâu vào tội lỗi không biết đến đâu mà nói. Trước tình trạng nguy khốn đó, đồng bào hải ngoại nghĩ thế nào, nên làm gì, và có thể làm gì được để giúp cho quốc gia dân tộc? Chế độ VNCH tốt đẹp, tiến bộ hơn nhiều. Đó là chế độ chánh trị đúng, có giá trị nhân bản, có tinh thần tự do, dân chủ, thích hợp cho một nước Việt Nam trên đà phát triển, tiến bộ. Đã đến lúc chúng ta hãy cùng chung sức, đứng lên tranh đấu cho tự do dân chủ, đoàn kết dân tộc để cứu nguy cho đất nườc.

Quốc Gia nguy vong! Thất phu hửu trách!

Chúng ta hãy mạnh dạn cùng đứng lên chung sức đấu tranh, bên cạnh đó kêu gọi Liên Hiệp Quốc và các quốc gia trên thế giới phải chú ý tới tình trạng bi đát của người dân tộc Việt Nam, một quốc gia đã từng được hơn 80 quốc gia trên thế giới công nhận cách đây hơn 34 năm trước, đã bị xăm lăng thống trị kềm kẹp phi nhân bởi Cộng Sản Hà Nội và hiện đang bị thêm sự bành trướng, xăm lăng của đế quốc Trung Cộng làm cho tình trạng càng thêm tồi tệ. Hãy cho Liên Hiệp Quốc và các quốc gia trên thế giới biết rõ nguyện vọng chính đáng của người dân Việt Nam muốn được thoát khỏi ách đô hộ của chế độ độc tài toàn trị của Cộng Sản Việt Nam và Trung Cộng, muốn được độc lập, tự do, dân chủ, vẹn toàn lãnh thổ. Cụ thể là quyền lợi Thềm Lục Địa phải được bảo vệ tối đa theo hồ sơ của cố Thủ Tướng Việt Nam Cộng Hoà cùng các đoàn thể đứng tên đệ nạp lên Liên Hiệp Quốc trước ngày 13 tháng 5, 2009, trong đó các quần đảo Hoàng Sa và Trường sa thuộc chủ quyền của Việt Nam. Người dân Việt Nam tự do, tỵ nạn cộng sản phải đứng lên cứu nguy cho đất nườc, cho dân tộc. Nếu không có kết quả ngay cho bây giờ thì củng vạch được hướng đi tốt đẹp, xây dựng được cơ sở vững chắc cho các thế hệ về sau.

Hãy cùng chung sức nghĩ ra và thực hiện kế hoạch cứu nguy dân tộc. Tình thế đã cấp bách, không còn chần chờ được nữa. Thì giờ còn lại của chúng ta chẳng còn bao nhiêu.

Thân Phận

Tàu Trung Cộng Ðụng Chìm Tàu Đánh Cá Việt Nam

Tàu Trung Cộng Ðụng Chìm Tàu Đánh Cá Việt Nam.

Sáng ngày 15/7 vừa qua, đang đánh bắt cá ở vùng biển lãnh hải VN cách đất liền khoảng 200 hải lý, tàu của ông Đặng Nam đã bị một tàu lạ đâm chìm. Trên tàu có 9 ngư dân, trong đó 7 người bị thương. Ông Nam kịp phát tín hiệu cấp cứu trước khi tàu chìm nên may mắn được tàu của ông Thỏ cứu giúp.
Hiện tàu gây tai nạn vẫn chưa được xác định.
Đây là vụ thứ 2 tàu của ngư dân Quảng Ngãi bị tàu Trung Cộng tông chìm nhưng không quay lại cứu vớt. Vụ tương tự cũng đã xảy ra hồi giữa tháng 5 2009, trên vùng biển thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam. Tàu cá bị nạn khi đó là của ông Nguyễn Thanh Thu, quê xã Bình Chánh, huyện Bình Sơn, trên tàu có 26 ngư dân.

Ông Đặng Nam, chủ tàu QNg 2203 đã bị tàu lạ đâm chìm, tư lự kể, rạng sáng 15/7 vừa qua, tàu đánh cá trên vùng biển giữa Bình Định - Phú Yên, sau suốt đêm thả lưới trên biển, cả đoàn thủy thủ đi nghỉ. Tất cả tập trung vào cabin ở phía đầu mũi tàu để nghỉ ngơi. Lúc đó trời mưa rất to, sóng lớn đập vào mạn tàu. Đột nhiên mọi người nghe tiếng va chạm "đùng" rất mạnh ở phía sau khiến chiếc tàu nghiêng hẳn sang một bên.

Một số thủy thủ rơi xuống biển, những người còn lại bị va mạnh vào thành tàu. "Máu chảy rất nhiều vì hầu hết đã bị thương. Tôi nhìn lại phía sau thấy một chiếc tàu lớn đang chạy qua với tốc độ rất nhanh, đêm rất đen mà không nhìn rõ số hiệu tàu. Họ đã không trở lại để cứu hộ chúng tôi", ông Nam trầm ngâm nói.

Nhìn lại thấy tàu đang chìm dần, người chủ tàu cũng là thuyền trưởng này chỉ kịp cầm lấy bộ đàm phát tín hiệu cấp cứu rồi quơ lấy sợi dây nhảy xuống biển tìm thuyền viên của mình. Ông Nam mừng rỡ vì tìm đủ được cả 9 người, rồi bàn nhau cột chung từng người vào sợi dây mang theo, sau đó tất cả bám vào thành thuyền thúng để trôi trên biển, trong khi cả người ngâm dưới nước.

Đặt chân lên đất liền sau đó, Trần Kiệt, người trẻ nhất trong 9 ngư dân vừa bị tàu Trung Cộng đụng chìm trên biển rạng ngày 15/7, mừng run đến mức không thể bước chân: "Khi rơi xuống nước, kề cái chết, tôi đã nghĩ ngư dân đi biển thì sống chết cũng ở biển".

Tin từ: http://www.luyenchuong.net

lørdag 11. juli 2009

Ðừng Tin Những Gì CSVN Nói

Ðừng Tin Những Gì CSVN Nói

Nguồn tin từ trong nước vừa đưa ra cho biết, một người Việt quốc tịch NaUy đã CSCN bắt tại TP. Nha Trang, sau 29 năm trở về thăm quên hương. Ðiều này cho thấy với chủ trương rao hàng của CSVN với mỹ từ: Xóa hận thù, quên quá khứ hướng tương lai, để xây dựng đất nước chỉ là trò lừa bịp của CSVN với những ai nhẹ dạ tin vào sự tuyên truyền láo khoét của lũ bán nước cầu vinh CSVN.

Vài nét về người đồng hương, với cái tên Lên Văn Phúc, anh sinh năm 1940 tại thôn Đắc Lộc, xã Vĩnh Phương, TP Nha Trang. Sau ngày đất nước rơi vào tay CSBV, anh không chấp nhận chế độ và đã tham gia tổ chức phục quốc với danh xưng là "Lực lượng quân đội quốc gia S20" tại Phú Khánh vào năm 1977.

Anh bị CSVN bắt vào ngày 17/10/1978 bị kết án 15 năm tù qua phiên toà ngày 8/4/1979 tại Ðà Nẳng và giam tại trại A30. Vào buổi chiều 10/9/1980, anh vượt thoát khỏi trại A30, nên ngày 16/9/1980, Công an tỉnh Phú Khánh ra lệnh truy nã anh.
Cuối tháng 3/1989, Nguyễn Hường ( Lê Văn Phúc ) cùng một số người dân ở thôn Tân Phước Bắc, xã Vạn Phước, huyện Vạn Ninh vượt biên và định cư tại TP Hamar Vương Quốc Na Uy.

Qua bản tin nêu trên, cho biết trước khi vượt biên anh có cái tên khác là Nguyễn Hường, cũng với cái tên Nguyễn Hường này, đã bị CSVN truy nã vì tham gia tổ chức chống lại CSVN sau năm 1975.

Sau 29 năm lưu vong, ngày 4-5-2009 vừa qua anh về thăm quê hương, cũng có thể anh tin vào lời rao hàng của CSVN theo cái nghị quyết 36 lừa bịp. Khi về đến TP Nha Trang, nơi anh cư trú trước khi vượt biên, anh đã bị công an tại đây phát giác vì anh giống Nguyễn Hường đã bị truy nã trước đây.

Công an tỉnh Khánh Hòa đã bắt giữ anh điều tra, qua các buổi khảo nghiệm chỉ tay và tra tấn, CSVN khẳng định anh là Nguyễn Hường. Đầu tháng 7/2009, toà án tỉnh Khánh Hoà truy tố anh với tội danh âm mưu lật đổ chính quyền cách mạng trước đây với bản án 15 năm tù.

Hiện nay vẫn chưa kiểm chứng được những gì CSVN trù dập hay tra tấn dàng cho anh ngoài bản án 15 năm tù của toà án tỉnh Khánh Hoà, vì chưa liên lạc được thân nhân của anh tại VN cũng như tại NaUy.

Tuy nhiên qua sự việc này, chúng ta càng thấy rõ bộ mặt gian trá của CSVN, cái mỹ từ quên quá khứ hận trù mà bọn chúng rao hang qua cái Nghị Quyết 36, bọn chúng chỉ kêu gọi người đừng hận thù với bọn chúng, hãy quên cái quá khứ phản nước hại dân của bọn chúng, nhưng ngược lại thì bọn chúng có quyền lưu giữ quá khứ cả hận thù bất cứ ai bọn chúng cần bắt giam và đóng đinh.

Bọn CSVN là tập đoàn lừa đảo, phỉnh gạt, bán nước cầu vinh, ai tin vào những lời rao hàng đó của CSVN kết quả sẽ nhận lãnh thương đau như trường hợp anh Lê Văn Phúc.
Mong rằng với sự việc này, và kinh nghiệm xương máu của chúng ta sẽ cảnh tỉnh và chắc nhở đồng hương chúng ta nhìn rõ được sự thật về bản chất của chế độ phi nhân CSVN. Vài hàng thông tin đến quý đồng hương xa gần, mến chúc quý đồng hương một mùa Hè vui khỏe, thận trọng chọn nơi đi du lịch vào dịp nghỉ hè.

PBXN